Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt cử động vài cái ở vai và cổ, chỉ gật đầu nói: “Cám ơn Tiêu tổng đã cho tôi nghỉ ngơi ở chỗ này, tôi xin phép đi trước.”

"Nói chuyện xa lạ như vậy?" Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, mặt không chút biến sắc nói dối:

"Tiểu Diệp không tìm được phòng thích hợp, tối nay cô không có chỗ nào để ở.”

Giang Nguyệt hiển nhiên không tin, nhất định phải gọi điện thoại cho Tiểu Diệp, kết quả phát hiện điện thoại di động không có ở trên người, liền muốn đi ra ngoài hành lang khi nãy tìm.

“Cô không tin tôi?" Bước chân của Giang Nguyệt đi đến trước cửa phòng, giọng nói của người đàn ông phía sau sâu thẳm, ánh mắt của anh ta tối sầm lại:

“Đối với cô, tôi không đến mức phải lừa gạt.”

Giang Nguyệt trả lời qua loa: "Tôi không nói anh lừa tôi, là tôi có việc muốn tìm Tiểu Diệp.”

Trong lúc nói chuyện, cô đã đến trước cửa phòng.

Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô quyết tâm muốn rời đi, ánh mắt bất chợt âm trầm, bước nhanh đến chỗ của Giang Nguyệt giữ chặt vai của cô lại, ép cô phải đứng lại.

Giang Nguyệt lấy dùng sức đẩy anh ra, bả vai cũng thoát ra từ trong lòng bàn tay anh, ánh mắt hiện lên một tia bài xích nhưng thoáng đã biến mất.

Cô dường như rất kháng cự đối với sự tiếp xúc của anh.

Sự cố chấp, bướng bỉnh không thể giải thích của cô khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

"Cô lại muốn làm loạn cái gì?”

Anh nói "lại", cách nói chuyện này giống như là đôi tình nhân đang giận dỗi, khóc lóc cãi vã nhưng vẫn có thể rất nhanh sẽ hòa giải.

"Tôi ở chỗ này không thích hợp." Giang Nguyệt lui về phía sau một bước, giữ lại khoảng cách an toàn giữa hai người: "Tiêu tổng là người đã đính hôn, tôi không muốn bị người khác chỉ trích.”

"Lễ đính hôn không có hoàn thành, chẳng lẽ cô còn không hiểu rõ hơn tôi?" Tiêu Kỳ Nhiên dần dần bắt đầu trở nên nóng nảy: “Tôi và cô ta còn chưa có giấy chứng nhận, cô đã vội vàng gạt bỏ sạch sẽ.”

"Cho nên, anh không có ý định chịu trách nhiệm với Tần Di Di?" Giang Nguyệt đang nói về chuyện mang thai.

Nghe được những lời này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Tôi đã làm gì cô ta mà phải chịu trách nhiệm?”

Giang Nguyệt thật sự rất chán ghét cái thái độ không liên quan đến mình của anh, chỉ cười nhạt.

Đến tận bây giờ, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn muốn lừa gạt cô, cho rằng cô vẫn chưa biết chuyện Tần Di Di mang thai?

Cô quá lười để ở đây mà chơi trò đố chữ với anh rồi.

Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, nở nụ cười thật tươi: "Đây là chuyện riêng của Tiêu tổng, không có liên quan đến tôi.”

"Thời gian không còn sớm, tôi thật sự phải đi rồi, hẹn gặp lại."

Giang Nguyệt quyết tâm muốn rời đi khiến Tiêu Kỳ Nhiên mất hết kiên nhẫn, anh dùng giọng nói lạnh nhạt không hề có cảm xúc ra lệnh cho cô:

“Giang Nguyệt, đêm nay chỗ nào cô cũng không được đi, ở lại đây cho tôi.”

Anh cuối cùng cũng hiểu ra, người phụ nữ này không biết phân biệt tốt xấu, mềm mỏng không có tác dụng đối với cô, nhất định phải cứng rắn mới được.

Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, khiến cho Giang Nguyệt trầm mặc một lúc.

Thật lâu sau, cô mới khẽ mở miệng, có chút khó xử: "Tiêu tổng, e là tối nay tôi ở đây không tiện cho lắm.”

Cô không nói cái gì không tiện, cũng không trực tiếp mạnh mẽ cự tuyệt anh, chỉ là giọng nói nhẹ nhàng: "Gần đây chu kỳ kinh nguyệt của tôi không được đều, bác sĩ bảo tôi chú ý nghỉ ngơi, tôi..."

Tiêu Kỳ Nhiên kinh ngạc ngước mắt lên, vẻ mặt không thể tin nhìn cô: “Giang Nguyệt, cô cho rằng tôi muốn làm cái gì?”

Buổi tối phải chạy đi chạy lại rất vất vả, trong phòng còn có phòng ngủ khác, anh là chỉ muốn Giang Nguyệt ở chỗ anh có thể ngủ ngon một chút.

Vốn dĩ Tiêu Kỳ Nhiên muốn nói như vậy, nhưng từ khi Giang Nguyệt tỉnh lại cứ ngang ngược với anh như vậy, anh nhất thời quên nói cho cô biết ý định ban đầu của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui