Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Bluebird.” Kiều Cần Nhuận giúp cô bổ sung.

“À đúng, chim gỗ bluebird.” Giang Nguyệt vội vàng nói: “Anh nói xem, tôi có thể đem con chim bluebird này đi ra sông để bơi không? Ngay cả khi nó bơi được, thì tôi cũng chỉ là một con vịt khô.”

Giọng điệu của cô rất thoải mái, giống như là đang trò chuyện với một người bạn cũ.

Kiều Cẩn Nhuận nói: “Chờ đến mùa hè, tôi có thể dạy cô bơi, nếu cô thuận tiện.”

Giang Nguyệt cười đáp: “Thuận tiện chứ, chờ đến mùa hè tôi và công ty cũng đã huỷ hợp đồng, tôi muốn làm gì thì làm.”

Nghe cô nói sẽ huỷ hợp đồng, Kiều Cẩn Nhuận giật mình: “Cô không làm diễn viên nữa sao?”

Giang Nguyệt: “Xem như vậy đi, đi diễn lâu quá rồi, tôi có chút lực bất lòng tâm, muốn từ bỏ.”

Nói xong câu này, hai đầu điện thoại đều có chút yên tĩnh.

Giang Nguyệt cầm điện thoại nghe nửa ngày, cũng không nghe thấy anh nói cái gì, cô còn tưởng rằng điện thoại đã cúp máy: “Này? Bác sĩ Kiều, anh còn nghe máy chứ?”

Cô vừa giơ điện thoại, vừa đi lại xung quanh, còn tưởng là do không có tín hiệu.

Cho đến khi đầu dây bên kia bỗng nhiên bất thình lình nói một câu:

“Giang Nguyệt, cô đang gặp phải chuyện gì sao?”

“Giang Nguyệt, cô đang gặp phải chuyện gì sao?”

Vốn tưởng rằng điện thoại đã bị cắt đứt, nhưng lúc này lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Kiều Cẩn Nhuận, Giang Nguyệt hơi khựng lại một chút.

“Không có, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy mệt mỏi mà thôi.” Giọng điệu cô bình thản:

“Hơn nữa, việc chấm dứt hợp đồng không có nghĩa là sau này tôi sẽ không diễn nữa, tôi có thể ký hợp đồng với công ty khác hoặc là tự mình làm bà chủ.”

Khi cô nói điều này, giọng điệu thoải mái mang theo vài phần an ủi người khác.

Kiều Cẩn Nhuận biết, đây là Giang Nguyệt đang nói cho anh nghe, làm cho anh an tâm.

Cô luôn luôn như vậy, trấn an những người khác đầu tiên, nhưng luôn luôn bỏ qua cảm xúc thực sự nhất của mình.

“Con người sống trên đời này là phải có tâm niệm, Giang Nguyệt.” Lúc Kiều Cẩn Nhuận nói chuyện, trong giọng nói ẩn chứa hàm ý sâu xa khác:

“Nếu như thật sự không vướng bận, cô thật sự sẽ trở thành thần tiên không nhiễm khói bụi trần gian đó.”

Giang Nguyệt làm bộ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, trong giọng nói mang theo ý cười:

“Không phải tôi lúc nào cũng đẹp như thần tiên sao? Bác sĩ Kiều, anh yên tâm, tôi rất lạc quan.”

Kiều Cẩn Nhuận im lặng một lúc.

Tựa hồ cân nhắc một hồi, anh mới chậm rãi nói: “Chỉ cần cô sống vui vẻ, vậy thì thế nào cũng được.”

Chỉ cần là cô ấy hạnh phúc. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Vừa mới trở lại Bắc thành, bầu trời bên này liền có mây đen dày đặc, có vẻ như trời sẽ mưa rất to.

Giang Nguyệt không thích Bắc Thành, cũng có nguyên nhân ở phương diện này.

Bắc Thành mùa hè mưa nhiều, mùa đông lạnh giá, mùa xuân và mùa thu lại khô ráo. Mỗi khi đổi mùa còn có thể khiến cô bị cảm lạnh và dị ứng, ở đây cô thật sự không tìm được một mùa thích hợp với cuộc sống của mình.

Có lẽ, cô căn bản cũng không thuộc về nơi này.

Cũng nên rời khỏi đây.

Trên đường đến bệnh viện, mưa to như trút nước, màn mưa làm mờ kính xe, đường lại bắt đầu tắc nghẽn một lần nữa.

Giang Nguyệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi tin nhắn cho Kiều Cẩn Nhuận, nói trên đường kẹt xe, có thể sẽ đến hơi chậm một chút.



Đối phương tỏ ra thấu hiểu, còn bảo cô chú ý an toàn trên đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui