Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Bên trong xe đột nhiên im bặt, ngay cả bầu không khí cũng trở nên ngưng trệ.

Ý cười của Tiêu Kỳ Nhiên thu lại, ánh mắt nhìn Giang Nguyệt dần dần sâu thẳm, suy nghĩ cũng từ từ trầm xuống.

“Giang Nguyệt, cô đang nghiêm túc sao?”

Đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt bướng bỉnh mím môi, trên mặt gần như không có biểu cám gì.

Im lặng, nhưng kiên quyết thể hiện thái độ của minh.

Hai người cứ như vậy giằng co.

Áp suất không khí trong xe giảm xuống từng chút một, Giang Nguyệt có thể nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông trước mặt dần dần trở nên mất kiên nhẫn, nhưng cô vẫn thờ ơ như trước.

Sau một hồi im lặng, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi thở ra một hơi: “Giận dỗi cũng nên có giới hạn!”

Từ trước đến nay anh không phải là người kiên nhẫn lắm: “Rốt cuộc cô muốn cái gì, trực tiếp nói rõ ràng, tôi không có thời gian rảnh rỗi đi đoán tới đoán lui.”

Đến lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn cho rằng Giang Nguyệt là vì đạt được mục đích nào đó, mới hết lần này đến lần khác dùng cách hủy hợp đồng để uy hiếp hắn.

Hắn căn bản không tin Giang Nguyệt thật sự muốn rời đi.

“Tôi cũng không có thời gian rảnh để dây dưa với anh.” Giang Nguyệt vừa nói chuyện, liền cảm thấy vô lực nặng nề:

“Tôi đã rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian dài.”

Cứng không được, Giang Nguyệt liền dùng mềm.

“Anh cũng thấy rồi, hôm nay tôi đi bệnh viện không phải để lấy thuốc cảm.” Giang Nguyệt khẽ cười, giọng điệu dịu dàng: “Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của tôi, phương pháp điều trị tốt nhất là ngừng làm việc.”

Giang Nguyệt nhẹ giọng nói: ‘Tôi là diễn viên, cần phải xuất hiện trên màn ảnh mọi lúc để tăng nhiệt, chỉ cần tôi biến mất hơn ba tháng, sẽ có diễn viên xuất sắc mới thay thế tôi, hơn nữa khán giả cũng sẽ quên đi tôi.”

“Không phái anh đã nói sao, không có ai là không thế bị thay thế, và tôi cũng giống như vậy.”

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nghe nội dung trong lời nói của cô, lơ đãng hỏi: “Không phải còn có tôi sao, tôi có thế để cho cô bị lãng quên sao?”

Anh nói một cách rất hời hợt.

ở phương diện này, Tiêu Kỳ Nhiên quả thực là có vốn liếng đế làm mưa làm gió. Muốn Giang Nguyệt giữ được danh tiếng, chỉ cần đập tiền là đủ rồi.

Hẳn muốn để cho cô nổi hay chìm, một mình hắn có thế quyết định hoàn toàn, chẳng qua chỉ là chuyện ngoắc ngoắc ngón tay.

Những cái gọi là thiên tài cùng nỗ lực, ngày đêm rèn luyện, ở trước mặt những người này, đều là những thứ không đáng nhắc đến.

Chỉ cần bọn họ muốn, cho dù là một người mới đến cái gì cũng không biết, vẫn có thể trở thành một đại minh tỉnh.

Giang Nguyệt cười cười, có chút bất đắc dĩ: “Đúng vậy, nói đi nói lại thì anh cũng chỉ là muốn tôi nhận thức rõ ràng là chỉ cần Giang Nguyệt tôi rời xa anh, thì cái gì cũng không thể làm được?”

Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại.

“Nhưng nếu tôi không muốn gì nữa thì sao?” Giang Nguyệt bình tĩnh hỏi.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, đột nhiên lại nghĩtới cái gì: “Vì sao cô lại nói như vậy, là bởi vì Tân Di Di mang thai con của tôi, cho nên cô muốn kết thúc?”

Ánh mắt anh mang theo dò xét, rõ ràng là muốn xác nhận tâm ý của cô, lại giống như là vội vàng muốn lật ngược lại tình cảnh này.

Thật giống như như vậy có thể chứng minh, Giang Nguyệt vẫn còn quan tâm đến anh.

Mà Giang Nguyệt cũng không có tránh né tầm mắt của Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ là nghe được chính miệng hắn nói ra Tân Di Di mang thai con của tôi’, liền vội vàng chớp mắt mấy cái, giống như đem hơi nước tích góp trong mắt đè trở về.

Cô nói từng chữ một, bới vì cảm xúc kích động mà giọng nói run rẩy: “Bây giờ anh biết rồi thì nên bắt đầu xây dựng gia đình của anh, xem xét cuộc sống trong tương lai, lập kế hoạch kết hôn và thậm chí là nuôi con.

“Tiền tôi nợ anh đẽ trả hết, nhiều năm như vậy tôi vì Giang San cần cù chăm chỉ, coi như là có thể trả lại ân tình của anh, giữa chúng ta cũng nên kết thúc tại đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui