Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Trong khoảng thời gian quay phim này, Lục Triển Ti và Giang Nguyệt cũng đã trở thành bạn bè. Hai người thỉnh thoảng cũng tán gẵu về những chuyện hằng ngày, lâu lâu còn trêu ghẹo nhau vài câu.

Thời gian lâu dần rồi cũng trở nên thân thiết.

Anh ta mặc một chiếc áo phông dài màu xám đậm, vẻ mặt tươi tắn sảng khoái: “Đạo diền ứng trước giờ nối danh là “hà tiện”, lần này lại chịu đầu tư như thế, xem ra giải thưởng cũng đã nắm chắc trong tay rồi nha.”

Giang Nguyệt bật cười, giọng nói trong trẻo hoạt bát, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng tươi tẳn, cuốn đi sự bồn chồn lo lâng trong lòng người khác:

“Thật sao? Xem ra ngày ấy cũng sắp đến rồi, ứng đạo diễn rồi cũng sẽ phải dốc hầu bao thôi.”

ứng Thừa Kỳ đi tới, đập đầu mỗi người hai cái: “Cứ nói tiếp đi, đợi lát nữa hai người tự trả tiền nhé.”

Vai của Giang Nguyệt run lên vì nhịn cười.

cỏ đang có tâm trạng tốt.

Nói chính xác hơn là, trong khoảng thờỉ gian này tâm tình của cô đều rất tốt.

Một phần nguyên nhân là do cô thích quay phim, mỗi lần vào đoàn phim cô đều có thể vạch ra một ranh giới rõ ràng với thế giới bên ngoài, cứ như thế cô có thế thoát khỏi hiện thực trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Mổỉ lần vào đoàn phim là mồi lần Giang Nguyệt như bước chân vào thế ngoại đào nguyên một lần.

Kết thúc ngày quay phim hôm đó, mọi người ai nấy cũng đều hào hứng, chuẩn bị đến nhà hàng nổi tiếng nhất bên bờ sông đế ăn tối.

Giang Nguyệt trước giờ vẫn luôn thờ ơ với các bữa ăn chung như thế này. Thứ nhất là cô không ăn được nhiều, thứ hai là cô không thích không khí xung quanh quá náo nhiệt, điều đó sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Nhưng bầu không khí hiện tại rất vui vẻ, hơn nữa người trong đoàn làm phim đều rất nhiệt tình, nên cô cũng không nỡ từ chối, sau đó mỉm cười đi theo.

ứng Thừa Kỳ lần này rất hào phóng, trực tiếp gọi các món trong thực đơn cao cấp nhất của nhà hàng. Một bàn không đủ nên họ đành đặt thêm ba bốn bàn.

Toàn bộ tầng lầu đã được đặt kín bời người trong đoàn làm phim bọn họ.

Mấy diễn viên chính thì ngồi cùng một chổ, Giang Nguyệt đương nhiên nên ngồi cạnh Lục Triển Ti. Nhìn mọi người trò chuyện rất vui vẻ, cõ chỉ cười theo, thính thoảng lại nâng ly chúc mừng cùng mọi người.

Nơi này rất ấm áp, mọi người đều đang nói chuyện VỚI nhau, không aỉ quan tâm quá nhiều đến những điều nhò nhặt.

Bề ngoài thoạt nhìn không có gì là không ổn, nhưng nếu quan sát kỹ một chút sẽ nhận ra được, thực chất Giang Nguyệt không hợp với chồ này.

Cô giống như đang lang thang đâu đó, chứ không thực sự hoà nhập vào bữa ăn xã giao này.

Lục Triển Ti phát hiện ra điều này đầu tiên, anh ghé sát vào tai Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Có phải cô cảm thấy có chút ngột ngạt, có muốn ra ngoài hóng gió không?”

Giang Nguyệt do dự một lúc, Lục Triển Ti lại tiếp tục nói: “Nhà hàng bên này có thể trực tiếp ngắm nhìn cảnh sông, có hứng thú đi ngắm một chút không?”

“Lúc quay phim cũng đã xem biết bao nhiêu lần rồi.” Giang Nguyệt cười nól, nhưng vẫn đứng dậy đi theo anh ra ngoài.

Đúng như Lục Triển Ti nói, từ hành lang mở của nhà hàng này, cỏ thế nhìn thấy dòng sông dài vô tận ở phía xa.

Đêm nay lại là ngày mười lăm, mặt trăng vừa tròn vừa to, chiếu rọi trên mặt nước sáng bừng cả một khoảng không.

Thỉnh thoảng gió lại thối mơn man qua mặt nước, khiến cho mặt trăng cũng trớ nên nhăn nhúm lại.

Không có động tĩnh náo nhiệt như ở trong phòng, Giang Nguyệt bây giờ chí cảm thấy hai bên tai mình đều rất yên tĩnh. Hai tay cô gác lên lan can, lòng bàn tay chống cằm, mắt nhìn xa xăm.

Thật ra cô khỏng có hứng thú ngâm cảnh sông nước cho lắm, chỉ là ở đây yên tĩnh và thanh bình hơn một chút, cũng có thế khiến cho tâm hồn tĩnh lặng trở lại.

Lục Triến Ti đứng cách cô không xa, lưng hắn dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn cô: “Gặp phải chuyện gì à?”

Dù sao anh ta cũng là một vị tiền bối lớn trong làng giải trí này, lớn hơn cô mấy tuối nên cũng thành thục đôi chút: “Hay là gần đây có tâm sự gì sao? Tôi thấy cô luôn không vui.”

“Anh Lục tinh mắt thật đấy.“


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui