Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Giang Nguyệt?” Đàm Di Tông nghe được cái tẽn này càng cười to hơn, giọng điệu cực kỳ khinh miệt: “Chí là một con chỏ cái mà Tiêu Kỳ Nhiên

nuôi thôi, em sợ cái gì?”

“Nhưng…”

‘Tiêu gia sớm muộn gì cũng vào tay của tôi, em còn sợ Tiêu Kỳ Nhiên đó sao?”

Đàm Di Tông cười khinh bí, nói: “Bảy giờ hân ta chẳng khác gì một con chó đi lạc, đến lúc đó có khi hắn ta còn phải nhờ tôi thả cho hắn một con đường sống.”

Nghe đến đảy, Tân Di Di cũng không còn bối rối như cũ, cơ thế buông lỏng một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, mấy ngày nữa Tiêu gia sẽ có thay đổi lật trời rồi.

Tuy mấy ngày nay Tiẽu Kỳ Nhiên đă bị Tiẻu Viền Phong khẩn cấp triệu hồi về Tiẽu gia, nhưng cũng chỉ còn là một vũng bùn nhão không thế trát tường mà thôi.

Hiện tại tất cả các dự án đều đã dừng lại, đối tác cho vay cũng đã ngừng hợp tác với Tiẻu gia. Mọi thứ như bị đóng băng, chứ nói gì đến xoay chuyến tình thế.

Tiêu Kỳ Nhiên bây giờ, dĩ nhiên đã là sức cùng lực cạn, cỏ không có gì phải sợ hãi cả.

Tần Di Di lại cười.

Một già một trẻ hôn nhau đẳm đuối.

Ven đường, chiếc Lamborghini phóng nhanh đi trong gió với tiếng động cơ gầm rú.

Trong phòng khách sạn, quần áo bừa bộn khắp nơi, một mùi không thế mỏ tả tràn ngập căn phòng.

Tân Di Di đắp một chiếc chăn bông mỏng bằng lụa, ngón tay kẹp điếu thuốc nhỏ, vừa nhả khói thuốc vừa nhìn Đàm Di Tông với đôi mắt quyến rũ mị hoặc.

Sự sung sướng về thế xác và tinh thần khiến cô ta thoải mái rên rí.

Đó mới chính là Tân Di Di thật sự!

Bề ngoài thì trong sáng đáng yêu, bên trong thì cực kỳ thích hút thuốc và uống rượu.

“Chú Đàm, chú thật lợi hại nha.”

Tân Di Di rất biết các nắm bát đàn ông, chỉ vài câu khen ngợi thôi đã có thế khiến người ta lâng lảng.

“Lợi hại chồ nào?” Đàm Di Tông cố ý hỏi, lúc hỏn Tân Di Di còn không quên dùng tay bóp chỗ nào đỏ của cô ta hai cái, làm cô ta rên lẽn vài tiếng.

Tân Di Di chớp mắt mấy cái, thẹn thùng chui vào trong ngực õng ta: “Đương nhiên là chổ nào cũng lợi hại rồi.”

“Đúng là bảo bối mà ” Đàm Di Tông được hầu hạ thoải mái nên lúc này vô cùng vui vẻ, nhịn không được liền chồm qua hôn thêm một cải: “Gần đây em có muốn thứ gì không?”

Đàm Di Tông luôn luôn giữ lời, trước đây đã giấu trời qua biến giúp cô lừa được Tiêu gia với phiếu kiếm tra mang thai, hoàn toàn không hề cỏ chút sơ hớ nào.

“Em muốn chú Đàm giúp em xử lý một người.”

Tan Di Di thò đau ra khỏi ngực của hắn, cười nói: “Người đỏ khl dễ em đã lâu, nếu không thế trả lại nỗi hận này, em sẽ rất khổ sờ đến phát khóc mất.”

Vừa nói, Tân Di Di vừa bắt đầu nức nở, khoé mat đều rươm rướm nước mắt.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuối sao mà chịu nối loại làm nũng này, hồn phách đều như bị dắt đi, cũng tức giận theo: “Là ai, đế tôi giúp em xử lý.”

Tan Di Di hơi nhếch cầm lẽn, giọng điệu có chút ngây thơ nói: “Chú Đàm cũng biết rồi mà.”

Đàm Di Tông lập tức hiếu ra, lời nói có chút thờ ơ: “Yẽn tâm đi, người này sẽ không sống nối qua tháng sau đâu ”

Nếu Tân Di Di muốn tài sản, Đàm Di Tông ít nhiều còn phải cản nhác con hố cái trong nhà. Nhưng nếu đế hẳn xử lý một người, điều đó quá dề dàng với hắn ta.

Những chuyện hắn làm trong bóng tối cũng không phải là ít, tay chân hần sớm đã chẳng còn sạch sẽ, nếu không sao có thế ấn núp à Tiêu gia nhiều năm như vậy.

Thấy Đàm Di Tông sáng khoái đáp ứng, Tân Di Di cũng thờ phào nhẹ nhõm, ôm eo hắn như muốn lấy lòng.

“Muốn nữa hả?”

Đàm Di Tông cười đến nỏl vai run lên, nửa đấy, nửa đè người trong lòng xuống giường.

Giang Nguyệt không uống rượu à bữa tiệc, chỉ uống vài đồ uống khác, khi trở lại khách sạn đầu óc cỏ vẳn còn rất tỉnh táo.

Tiểu Diệp đang giúp cô sửa soạn lại đồ đạc, thấy cỏ trớ về liền lập tức nghênh đón, tiện thế báo cho cỏ ấy một tin: Trần Tư Tê đã quang minh chính đại đến mời cô ký hợp đồng với công ty anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui