Trong khi tắm nước nóng, thần kinh của Giang Nguyệt vần căng thẳng đến mức cô vần không dám thả lỏng trong làn nước. Trong đầu cô nghĩ đến những hậu quả không thế chịu nối có thế xảy ra.
Trước tiên không nói đến việc chưa lập gia đình mà đã mang thai ảnh hướng tiêu cực đến một ngôi sao như thế nào, cho dù là một người phụ nữ bình thường, cũng rất là tàn khốc.
Cô càng không dám tướng tượng, nếu mình thật sự mang thai, hơn nữa tin tức này nếu để cho Tiêu Kỷ Nhiên biết, hẳn sẽ có phản ứng gì.
Là mỉa mai, là đố lôi, hoặc nói rảng cô cuối cùng đã đạt được mục đích?
Bất kế là câu nào cũng không phái là điều cô muốn nghe.
Cô chưa từng bất lực như vậy, trực tiếp ngồi xốm xuống ôm lấy hai đầu gối của mình, mặc cho nước nóng từ trẽn cao rơi xuống, nện vào lưng cô.
Giang Nguyệt ngửa mặt lẽn, không biết có phải bị hơi nóng hun quá lảu hay không, trong khoảng thời gian ngán cảm thấy chua xót khó chịu, hốc mắt cô cũng nóng lẻn.
Cô đã nhượng bộ đến mức không có giới hạn rồi, sao cuộc sống vằn không thể buông tha cho cô?
Cò ớ trong phòng một lúc lảu, Tiếu Diệp liền đi tới gõ cửa: “Chị Giang Nguyệt, chị không sao chứ?”
Giang Nguyệt cố gắng mở to hai mắt, nhưng nước mắt vẩn không ngừng rơi xuống, trên mặt cô vẳn không có biếu cảm gì, đưa tay lên lau đi.
“Chị ra ngay lập tức.”
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trẽn app Read Me (IOS: VVeRead)/
Đẽm nay ngủ rất trằn trọc, có mấy giấc mơ xen kẽ với nhau, lúc Giang Nguyệt mờ mât thì có cảm giác giống như cả đêm không ngủ.
Cô tỉnh dậy rất sớm, đầu óc rối bời như một mớ hồn độn, cầm lấy điện thoại di động muốn hỏi Kiều cẩn Nhuận phản ứng đầu của thai kỳ sẽ như thế nào, nhưng gõ được một nửa thì cô lại buông xuống.
Với tính cách của Kiều cấn Nhuận, anh ấy nhất định sẽ lo lắng cho cỏ.
Nhưng cô không muốn mọi người lo lẳng cho mình.
Từ khách sạn đến bệnh viện, chỉ mất có hai mươi phút lái xe.
Trong hành lang tràn ngập mùi nước khử trùng, còn có tiếng tích tâc không biết là của dụng cụ gì, xen lân một ít bệnh nhân thấp giọng hỏi thảm.
Những ảm thanh tụ tập cùng một chồ này, khiến cổ họng Giang Nguyệt căng thẳng, lòng bàn tay chảy ra mồ hỏi bị cô lau đi hết lần này đến lần khác.
Cô thực sự không thích bệnh viện.
Nơi này tụ tập quá nhiều sinh ly tử biệt, luôn làm cho cô vỏ cớ cảm thấy bài xích.
Giang Nguyệt cũng rất thận trọng trong quá trình kiếm tra, bác sĩ bảo cô hãy thả lỏng nhưng cõ chỉ biết mỉm cười bất lực.
Khoảng thời gian chờ đợi kết quả kiếm tra là cực kỳ dày vò.
Cô đứng lên ngồi xuống ghế chờ mấy lần, rõ ràng là không tập trung.
Chờ đợi như vậy trong gần hai tiếng, cuối cùng bác sĩ cũng gọi Giang Nguyệt vào.
Bác sĩ mặc một chiếc áo choàng trẳng, nhìn cỏ ngồi xuống và hỏi như thường lệ: “Kinh nguyệt không đều đúng không?”
“… À vâng, tỏi đã không đến kì kinh nguyệt trong gần hai tháng rồi.”
“Gần đây cỏ có uống thuốc gì không?”
Giang Nguyệt cúi đầu, từ trong điện thoại dl động tìm ra danh sách thuốc mà Kiều cấn Nhuận gửi cho cô lúc trước, đưa qua.
Bác sĩ cầm lấy xem kĩ một hồi, càng xem lông mày càng nhíu chặt.
Giang Nguyệt rất bình tĩnh, hai chân khép lại cùng một chỗ, tư thế ngồi thẳng tắp, ngữ khí hết sức thản nhiên hỏi: “Là mang thai sao?”
Cô vừa dứt lời, bác sĩ liến liếc nhìn cô một cách kỳ quặc.
“Dùng thuốc điều trị tám lý, làm sao có thế mang thai, cô không muốn sống nữa sao?”
Giang Nguyệt ngẩn người.
Bác sĩ giải thích với cô rằng uống thuốc trong khi mang thai là điều tối kỵ, các loại thuốc điều trị tảm lý có thể dản đến sảy thai, dị tật và các triệu chứng khác.
“Gần đây tỏi có chút buồn ngủ, hơn nữa còn thường xuyên nôn mửa, còn bị chậm kinh…”