Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt tươi cười đế giải tỏa bầu không khí, bất đắc đĩ thớ dài: ‘Tiếu Diệp đã cố ý chạy xe đi vòng quanh vài vòng, đáng ra không nên có sơ hớ mới đúng”

Nghe được câu này, sự tức giận của chị Trần giảm hơn phản nửa, trong lòng cũng nghi hoặc: ”Em ở bẽn này khiêm tốn quay phim, truyền thông hẳn là không phát hiện được, rốt cuộc là ai đã thả tin tức này ra ngoài?”

Giang Nguyệt trong lòng biết rõ: “Hơn phân nửa là người muốn nhắm vào em.”

Giang Nguyệt ra mắt mấy năm thì cũng đã nổi tiếng mấy năm.

Càng nối thì càng có nhiều thị phi, người không nhìn vừa mầt cũng sẽ có rất nhiều. Chắng qua là lúc trước đều có Giang San giúp cô đè xuống.

Lần này, có thế xuất hiện bài đăng này, rõ ràng là do công ty đã không cỏ động tĩnh gì.

Chỉ cần là Giang San muốn trấn áp, sẽ không có tin tức tiẽu cực nào mà không đè xuống được.

Điếm này, chị Trần đương nhiên cũng nghĩ đến.

Giang Nguyệt bất đẳc dĩ nhún nhún vai, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Sằp hủy hợp đồng rồi, công ty đương nhiên cũng không có nghĩa vụ giúp em báo toàn thanh danh.”

Đối với những thứ không có giá trị sẽ lựa chọn khoanh tay dửng nhìn, thực sự là chuyện mà Tiêu Kỳ Nhiên sẽ làm ra.

Cô phải cảm nhận được sự cô lập và bất lực trước.

“Không có việc gì, lần này coi như tương đối dẻ xử lý.”

Chị Trần không hố danh là người đại diện vàng của nghệ sĩ, giờ phút này đã binh tĩnh nghĩ ra phương pháp đối phó:

“Dù sao em cũng không có thai thật, chỉ cần công bố kết quả kiếm tra một chút là được rồi.”

“Lại đế cho bẽn truyền thông phát ra tin tức, nói em đóng phim quá mệt mỏi, khiến cơ thế làm việc không điều độ nên đến bệnh viện kiếm tra, điều này cũng sẽ lấy được một làn sóng thiện cảm của khán giả”

Đây thực sự là giải pháp tốt nhất.

Giang Nguyệt im lặng cười cười, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.

Chỉ là yên lặng nhìn chị Trần bận rộn sắp xếp công việc, giọng nói như bình thường mà hỏi một câu:

“Chị Trần, cuộc sống như vậy khi nào mới có thế kết thúc?”

Chị Trần đang cầm điện thoại liền dừng lại, nhìn Giang Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt…” Chị Trần nhìn đôi mầt tươi cười kia của cô, nhưng đáy mẳt cản bản không nhìn thấy nụ cười, trong lòng đột nhiên thắt lại:

“Em biết mà, chị làm như vậy cũng là vì tốt cho em.”

“Chị Trần, chị đừng khấn trương, em đều hiếu màt.”

Giang Nguyệt gật gặt đầu, tự mình nói: “Đế bảo toàn thanh danh của mình, cho nẻn phải công khai sự riêng tư, ngay cả báo cáo kiếm tra của cũng phải công bố trước tầm mắt của công chúng.”

Cô ngồi trẽn ghế sofa, vỏ thức ngẩng mặt lẽn, giọng nói vản ấm áp như cũ: “Em sẽ phải sống những ngày không có sự riẻng tư, trần truồng phơi bày trước mắt công chúng đến bao giờ?”

cỏ cảm thấy mình như vậy, không giống như một con người, mà càng giống như một con búp bẻ mặc cho người khác đùa bỡn thì đúng hơn.

Không nghĩ thì không sao, vừa nghĩ như vậy cô liền cảm thấy hít thở không thông, ngay cả hô hấp cũng trờ nên vô cùng khó khăn.

Giang Nguyệt đã cố gắng làm việc chăm chỉ trong bốn năm, trong diền xuất đã bỏ ra rất nhiều công sức. Diển xuất là sự nghiệp của cô, đế hy vọng trở thành một diễn viên thực lực, loại bỏ chiếc mũ “bình hoa di động”.

Nhưng cuối cùng, vân là bị người ta xem như là giả vờ rụt rè.

Giống như nó đã bị phóng đại hàng trăm lần dưới ánh đèn sân khấu, hơi có chút khuyết điếm đều bị người ta lấy ra chỉ trích.

Trẽn sợ người đầu tư, dưới sợ dư luận, sống cuộc sống như vậy quá lảu, chán ghét cũng là hợp tình hợp lý.

Trong lòng chị Trần hiếu rõ, thở dài một tiếng, nhịn không được cám khái, lại giống như an ủi cô:

“Cô bé ngốc, trên đời này mười điều thì có chín điều khòng vừa ý, nếu muốn vui vẻ một chút thì liền mơ hồ mà sống đi.”

Nếu đem mọi thứ trẽn thế giới này đều cân nhầc rõ ràng, thì thực sự một chút hy vọng cũng sẽ không có mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui