Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Thương nhân, quan trọng nhất là lợi ích!

Tiêu Kỳ Nhiên chính là như vậy, Trần Tư Tê cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu.

Trần Tư Tê thu lại nụ cười, lúc này anh ta mới thẳng lưng, khiến cho người khác cảm thấy rằng cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là tán gẫu, hiện tại mới bắt đầu vào vấn đề chính.

“Tôi cũng không giấu diếm với cô. Nói đến chuyện giao dịch, vậy quan trọng nhất chính là thành ý.” Trần Tư Tê dùng ngón tay điếm lẻn mặt bàn, nói:

“Tháng trước, tôi và Thịnh Sóc Thành có gặp nhau một lần.”

Thì ra đây mới là chuyện mấu chốt.

“Ông ta uống hơi nhiều, lúc ngồi trên bàn rượu tán gẫu vô tình nói ra việc lại nợ Giang tiểu thư một lần.” Trần Tư Tê mỉm cười: “Rất hiến nhiên, cô ở chỗ lão Thịnh tổng rất có địa vị.”

“Không phải ai cũng có thể làm cho Thịnh Sóc Thành nợ nhân tình, cô chắc là rất rõ điểm này.”

Giang Nguyệt im lặng khoảng một giây, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.

Lại nợ cô một lần?

“Tôi nghĩ Trần tổng hình như đã nghe lầm, hoặc là Giang tiểu thư mà Thịnh tổng nói là một người khác.”

Giang Nguyệt dứt khoát nói: “Thịnh tổng nợ ân tình tôi chỉ có một lần, đã trả hết rồi.”

Lần đó cứu ông ta chỉ là thuận tay, không tính là ông nợ cô.

Nếu cố ý phân rõ ràng, vậy thì là nói Thịnh Sóc Thành nhất quyết phải giúp cô.

“Huống hồ, ngài ấy có hiểu lầm đối với tôi, hiện tại chắc là rất chán ghét tôi mới đúng.” Giang Nguyệt không cảm xúc nói:

“Trần tổng đừng nhấc đá tự đập chân mình, hiến nhầm ân cần.”

“Cho dù có đánh cược sai, vậy cũng coi như là tõi tự làm tự chịu.”

Trần Tư Tê không chút đế ý, ngữ khí càng thêm thờ ơ: “Trò chơi trên thương trường, chính là rủi ro và lợi nhuận. Nếu tôi đã chọn cô, có lợi nhuận hay thua lổ đều là nguy cơ do tôi tự gánh chịu.”

“Mà điều này cũng không cần cô lo lẳng thay tôi, Trần gia cũng không có nhiều quy củ như Tiêu gia, cô gả vào có thể yên tâm. Cô cũng có thể cùng tôi duy trì quan hệ vợ chồng tương kính như tân.”

“Nếu cô cảm thấy không tốt trong khoảng thời gian này, cỏ cũng có thể đề nghị ly hôn – đương nhiên, ít nhất là ba năm sau đó.”

Trần Tư Tê vừa nói, vừa dùng ánh mất nặng nề nhìn chăm chú vào cô:

“Giang Nguyệt, cô không phải là kẻ ngu ngốc chỉ biết thiêu thân lao vào lửa. Vì sao không chọn một con đường khác, cho bản thân một cơ hội được tự do?”

“Nên làm như thế nào không cần tôi phải dạy cô, cô là một người thông minh, Giang Nguyệt.”

Lông mi Giang Nguyệt khẽ run lên.

Từng điều kiện Trần Tư Tề đưa ra đều rất hấp dẫn, nhưng mỗi bước đi đều giống như một cái bẫy, dụ Giang Nguyệt nhảy xuống.

“Trần tổng, tôi đã nói rất rõ ràng. Tôi không có năng lực làm hòn đá lót đường cho anh. Cho dù kết hôn với anh thì tôi cũng không có khả năng làm thuyết khách cho lão Thịnh tổng giúp anh.”

Ánh mắt Giang Nguyệt đảo qua mặt Trần Tư Tề, giọng nói rất bình tĩnh nhưng có chút thâm ý:

“Trần tổng nói tôi là người thông minh, nhưng người thông minh sao lại có thể lựa chọn nhảy từ hố lửa này sang vực sâu khác chứ?”

Khóe môi Giang Nguyệt mang theo ý cười nhưng rõ ràng không phải xuất phát từ nội tâm, nó càng giống thiếu kiên nhẫn và không yên lòng.

Ẩn dụ này thật sự rất thích hợp, Trần Tư Tề không cảm thấy tức giận, trái lại cảm thấy rất thú vị, không khỏi cười rộ lên:

“Nhưng vực sâu vẫn tốt hơn hố lửa phải không?”

“Kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.” Giang Nguyệt thản nhiên cười:

“Tôi không có hứng thú gả vào hào môn, cũng tự biết mình không có dưỡng dục của phu nhân nhà giàu. Thật sự sợ đắc tội người khác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui