Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Một lúc sau, Đàm Di Tông mới run rẩy, bắt đầu bào chữa để tự cứu lấy mình:

“A Nhiên, chú Đàm dù sao trước giờ cũng đều tận tâm tận lực trung thành với Tiêu gia, chuyện xảy ra với Tiêu gia mấy năm nay cũng chỉ là chú nhất thời hồ đồ thôi…”

Tiêu Kỳ Nhiên nhả ra một làn khói trắng, nhếch môi: “Bản thân tôi không có ý định hạ sát tâm, nhưng chú Đàm cũng không nên quá vội vàng như thế chứ, sự tình còn chưa lắng xuống, chú đã dám động đến người của tôi.”

Anh buông tay, tàn thuốc còn lại chưa cháy hết rơi xuống đất, anh giơ chân nghiền nát, tàn thuốc nhanh chóng biến thành một đám tro bụi.

Nghe xong lời này, Đàm Di Tông lập tức hối hận, lẽ ra ông ta không nên nghe những gì Tần Di Di thủ thỉ bên tai, nếu không bây giờ ông vẫn còn một con đường để sống.

“Người tôi phái đi không có ra tay với Giang Nguyệt, là chính cô ta, là cô ta…”

“Đủ rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên quát một tiếng, trong ánh mắt anh giờ đây chỉ có sự lạnh lùng cùng một lớp băng mỏng vây quanh.

Anh không muốn nghe Giang Nguyệt đã lựa chọn như thế nào.

Anh chỉ cần biết rằng kẻ nào đã cướp đi cọng rơm của cùng của cô, đẩy cô vào tuyệt cảnh, thế là đủ.

Giang Nguyệt có bệnh trong người, cô đương nhiên vô tội.

Một tên oắt con chưa tới ba mươi tuổi, khí thế hung hãn có thể đè bẹp đám lão già này khiến bọn họ không dám lên tiếng, thực tế chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể làm được.

Đã nói xong chuyện, Tiêu Kỳ Nhiên Nhiên gật đầu nhìn đám người kia, còn chắp tay thể hiện phép tắc cũng như thái độ cuối cùng của bậc hậu bối, sau đó anh xoay người sải bước đi ra ngoài.

Mở cửa, ngồi vào trong xe.

Tiết An thấy anh đã quay trở lại, lập tức ngồi thẳng người.

Tiêu Kỳ Nhiên châm một điếu thuốc khác rồi rít một hơi thật sâu. Vừa rồi cả người anh căng thẳng, hiện tại thả lỏng, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Anh đã chuẩn bị cho trận chiến có vẻ dễ dàng mà tàn khốc này quá lâu, lâu đến nỗi anh sắp quên luôn cả cách tháo chiếc mặt nạ của mình ra.

Tiết An cũng có thể hiểu rõ tâm tư của ông chủ nhà mình.

Trận chiến này thắng vang dội, tuy rằng là cách đấu là tổn thương địch một ngàn thì cũng tự tổn hại tám trăm, nhưng toàn bộ tập đonà đều chịu tổn thất khá lớn.

Cũng vừa đúng lúc tận dụng cơ hội này để phá dỡ và tái cơ cấu lại tổ chức, nắm lại quyền lực về tay mình và một lần nữa vận hành nó trở lại.

Kể từ bây giờ, tập đoàn Tiêu thị chính thức nằm trong tay của Tiêu Kỳ Nhiên.

Hiện tại, nếu Tiêu Viễn Phong muốn can thiệp vào quyết định của Tiêu Kỳ Nhiên, ông ta ít nhiều cũng phải xem xét tình hình chung của cả công ty.

“Giang Nguyệt tỉnh chưa?” Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa sổ cho khói bay ra ngoài, thuận miệng hỏi.

Tiết An cầm vô lăng, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, cung kính trả lời: “Vừa rồi họ nói chị ấy đã tỉnh, không biết bây giờ đã ngủ chưa, anh có thể gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”

Giờ khắc này, Tiết An vô cùng hiểu rõ tâm tư của anh ta, biết hiện tại anh ta đang nghĩ về điều gì.

Vất vả cả đêm đấu đá với những lão già kia, hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên chỉ muốn gặp Giang Nguyệt.

Sau khi nghe Tiết An đề nghị, Tiêu Kỳ Nhiên không nói mình muốn gọi điện thoại, cũng không nói sẽ không gọi, anh chỉ cầm điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại nhìn giờ giấc.

“Bây giờ mới mười giờ rưỡi, cô ấy có lẽ chưa ngủ nhỉ?” Anh thản nhiên hỏi, như thể không quan tâm nhiều lắm đến câu trả lời.

“Chắc chắn là chưa ngủ.” Tiết An trả lời vô cùng chắc chắn: “Người trẻ làm gì đã đi ngủ vào lúc mười giờ rưỡi, anh mau gọi điện thoại đi, tiện thể có thể hỏi thăm chị Giang Nguyệt vài câu luôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui