Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Gần như trong nháy mắt, sau lưng Giang Nguyệt toát ra một lớp mồ hôi mỏng, suýt nữa đã không thể duy trì nụ cười tiêu chuẩn.

Thế giới này thật sự quá nhỏ!

Chu Ninh Vân ngồi ở vị trí chủ trì cũng nhìn thấy Giang Nguyệt, sắc mặt không tốt hơn cô là bao, bối rối cùng khó chịu.

Bà ta mặc một chiếc áo choàng bông màu vàng đậm cực kỳ sang trọng, cổ tay đeo vòng vàng, trên cổ đeo món đồ trang sức bằng ngọc trai, nhìn rất ung dung quý phái.

Cũng không biết có phải là đang thịnh hành hay không, trong lòng bàn tay bà ta cũng cầm một chuỗi hạt Phật.

Giang Nguyệt chưa từng thấy một Chu Ninh Vân như vậy.

Có thể thấy, sau khi tái hôn, cuộc sống của bà ta thực sự rất hạnh phúc.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, bà ta đã nhanh chóng thu hồi cảm xúc, sắc mặt thong dong và tự nhiên, lấy tư thái trưởng bối mở miệng:

“Tư Tề, cô gái này tên gì vậy?”

Chu Ninh Vân cố ý giả vờ không quen biết Giang Nguyệt.

Thật lố bịch!

Người ngồi đối diện kia rõ ràng là mẹ của cô nhưng bà ta lại hỏi người khác tên cô là gì, nên xưng hô như thế nào?

Giang Nguyệt theo bản năng muốn cười một tiếng, nhưng vẫn nhịn xuống.

“Cháu là Giang Nguyệt, ngài gọi cháu Nguyệt Nguyệt là được.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, ý cười trong suốt:

“Bác gái thật đẹp.”

Từ “Mẹ” mắc nghẹn trong cổ họng, thậm chí xấu hổ đến mức không thể nói ra.

Tầm mắt hai người giao nhau, mơ hồ có dòng nước ngầm bắt đầu khởi động nhưng không rõ ràng, hai người đều cùng nhau duy trì sự bình tĩnh và yên bình bề ngoài.

Chỉ có Trần Tư Tề và cha anh là Trần Đông Hải không nhận ra sự khác thường.

“Đừng đứng đó mãi, hai đứa mau ngồi xuống đi, đồ ăn sẽ lên nhanh thôi.”

Trần Đông Hải là một doanh nhân rất thành công, tính cách cũng rộng lượng và hào phóng. Sau khi vợ cũ qua đời, ông ta đã giao sự nghiệp của gia tộc cho Trần Tư Tề xử lý, còn mình vui vẻ làm một người nhàn rỗi.

Giang Nguyệt nhớ rõ trước đó Chu Ninh Vân từng nói với cô rằng bà ta gả cho một người đàn ông rất khó hòa hợp, ăn uống hay nói chuyện, làm việc đều phải cúi đầu, nhìn mặt.

Nhưng Trần Đông Hải rõ ràng là người bình dị và gần gũi, trên mặt mang theo sự ôn hòa và hiền lành của trưởng bối.

Trong buổi nói chuyện, ông ta hỏi về sự nghiệp của Giang Nguyệt cũng toàn cười ha hả.

Cô rất khó liên hệ với người đàn ông hung dữ và ác độc mà Chu Ninh Vân đã nói và Trần Đông Hải trước mặt.

Bữa cơm này Giang Nguyệt ăn như nhai sáp, Chu Ninh Vân còn nói cô quá gầy, ăn nhiều một chút.

Thì ra bà ta cũng sẽ quan tâm người khác.

Tất nhiên, đó là khi bà ta là mẹ của người khác.

Trước khi đi, Giang Nguyệt vẫn tươi cười rạng rỡ vẫy tay chào tạm biệt hai vị phụ huynh:

“Bác trai, bác gái, lần sau gặp lại.”



Trần Tư Tề lái xe đưa Giang Nguyệt về nhà, trước giờ cô không bao giờ say xe nhưng bỗng nhiên dạ dày cuộn lên không ngừng, Trần Tư Tề đành phải dừng xe giữa chừng để cô tới ven đường nôn mửa.

Vốn dĩ trên bàn ăn Giang Nguyệt cũng không ăn gì nhiều, hiện tại cũng nôn hết ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui