Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt đã sớm có dự cảm Chu Ninh Vân sẽ gọi điện thoại cho cô.

Vì vậy khi có số gọi vào, cô không cảm thấy bất ngờ.

Hôm nay xảy ra những chuyện này, bà ta không gọi đến mới là lạ.

Giang Nguyệt vừa được Trần Tư Tề đưa về nhà, bây giờ đang tẩy trang trong phòng tắm, cô trực tiếp đặt điện thoại lên kệ bồn rửa tay, ấn mở loa ngoài.

Chu Ninh Vân: “Mày và Tư Kỳ cấu kết với nhau từ lúc nào?”

Bà ta đi thẳng vào vấn đề chứ không vòng vo.

Giang Nguyệt mở vòi nước, đầu tiên dùng nước sạch rửa trôi dầu tẩy trang còn sót lại trên mặt, cũng không so đo với Chu Ninh Vân, thản nhiên trả lời:

“Gần đây.”

“Gần đây là gần như thế nào?” Hiển nhiên Chu Ninh Vân rất nóng nảy: “Sao mày chưa bao giờ nói với tao rằng mày và con trai Trần Đông Hải có quan hệ thân thiết như vậy!”

“Mẹ cũng có nói cho con biết người đàn ông mà mẹ kết hôn không phải là người đàn ông có khuynh hướng bạo lực đâu.”

Giọng điệu của cô bình tĩnh, trả lời cũng không chút khách khí: “Con nên chúc mừng mẹ có thể may mắn tìm được người đàn ông kế vị như chú Trần.”

“Mày!” Chu Ninh Vân bị vạch trần, nhất thời thở không nổi: “Chuyện của tao, không đến phiên mày dạy!”

Giang Nguyệt không nói gì, muốn kết thúc cuộc điện thoại này: “Nước nóng sắp lạnh rồi, con phải đi tắm, tạm biệt.”

Chu Ninh Vân gọi điện thoại tới là có việc muốn nói với cô, thấy cô muốn cúp điện thoại, bà ta vội vàng vàng nói: “Giang Nguyệt, mày có thể trèo cao nhưng tránh xa con trai Trần Đông Hải, tránh xa Trần Tư Tề một chút!”

Ngữ khí bà ta hổn hển, không khác gì đang bị cái gì nó chọc vào.

Lúc này Giang Nguyệt mới ý thức được, thì ra từ rất lâu về trước, Chu Ninh Vân đã đối xử với cô như vậy.

Không có tình mẫu tử, không có tình cảm gia đình.

“Có phải mẹ đã quên rằng lúc trước mẹ đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con không?” Cô mỉm cười và nói: “Vì vậy, mẹ - không - quản - được!”

Mấy chữ cuối cùng, cô cố ý kéo dài giọng, đột nhiên chuyển thành ý vị thâm trường: “Hơn nữa, chờ đến khi con gả vào nhà họ Trần, chúng ta lại có thể làm mẹ con, mẹ nên vui vẻ chứ.”

Chu Ninh Vân nhất thời cắn chặt răng, lời vũ nhục truyền ra từ điện thoại:

“Mày là đứa không biết xấu hổ! Mày thật hèn hạ! Tại sao tao lại trêu chọc đến con đỉa như mày, dứt mãi không ra được.”

Giang Nguyệt buồn bã nở nụ cười một tiếng, mặc cho đầu dây bên kia chửi rủa không ngừng, không đợi bà ta nói xong, cô chạm ngón tay vào nút màu đỏ, tiếng ồn ào trong phòng tắm đột ngột dừng lại.

Thật yên tĩnh!

Khi nước nóng từ vòi sen chảy xuống, sương mù ngay lập tức bốc lên, trước mắt mông lung không rõ.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, mở to hai mắt, há miệng, thở từng ngụm.

Nhất định là do phòng tắm quá ngột ngạt nên mới khiến người ta cảm thấy hít thở không thông thôi…



Tắm rửa xong, đầu óc Giang Nguyệt cũng tỉnh táo hơn, cô tỉ mỉ nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy cần phải nói rõ với Trần Tư Tề.

Quan hệ giữa cô và Chu Ninh Vân không giấu được quá lâu.

Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, thay vì bị người khác vạch trần, không bằng tự mình nói ra trước.

Dù sao bây giờ cũng chưa đăng ký kết hôn, nếu như anh ta muốn đổi ý hoặc thay đổi ý định thì còn kịp.

Trước khi Giang Nguyệt chủ động đến tìm Trần Tư Tề, anh ta đã chủ động liên hệ cô, nói hai ngày nữa Tống Du và Bạch Hạc sẽ tổ chức tiệc cưới, kêu cô tham dự cùng anh ta.

Đây cũng là một phần của điều kiện, cùng Trần Tư Tề tham dự một số dịp quan trọng với tư cách là vị hôn thê của anh ta.

Đương nhiên Giang Nguyệt phải đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui