Có một đạo lý bất biến là - chỉ cần bỏ tiền là có thể loại bỏ tai họa.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt, chú ý tới sự bình tĩnh trong mắt cô, trái tim anh thắt chặt lại, kìm nén cảm xúc hỏi:
“Cô theo anh ta, khác gì theo tôi?”
Giang Nguyệt dời tầm mắt.
“Anh ta có thể cho tôi một cuộc hôn nhân, có thể quang minh chính đại nói với bên ngoài tôi là vợ của anh ta, có thể khiến tôi không cần mang cái mác người tình sống qua ngày. Đương nhiên, tôi biết những thứ này ở trong mắt anh, không khác gì là người tình.”
“Nhưng đây là thứ mà Tiêu tổng hoàn toàn không thể cho được, chẳng lẽ không đúng sao?” Lúc cô hỏi ngược lại, khóe môi mang theo cảm giác lạnh lẽo và nhàn nhạt.
Giống như đang chất vấn, nhưng lại giống như đang trào phúng.
Nhà vệ sinh cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn gương mặt thờ ơ của Giang Nguyệt chỉ cảm thấy phiền não: “Vậy còn cô thì sao, cô đã đề cập đến điều kiện gì?”
Anh hiểu rõ cô, nếu cô chủ động đồng ý với thoả thuận này thì tất nhiên cô cũng phải kiếm được lợi từ điều đó.
Cho dù cô có mềm yếu đến đâu đi chăng nữa thì cũng không phải là người dễ dãi, sẽ không mặc cho người khác nắm bắt.
Giang Nguyệt thẳng lưng, cố gắng khiến tầm mắt mình ngang bằng anh, cô vô cùng rạng rỡ, cực kỳ thoải mái nói một câu:
“Còn có thể là gì chứ? Đương nhiên là thoát khỏi anh!”
“Còn có thể là gì chứ? Đương nhiên là thoát khỏi anh!”
Một câu nói nhẹ nhàng khiến Tiêu Kỳ Nhiên cảm giác như bị một nhát dao đâm vào lưng, lồng ngực khó chịu khôn tả.
Anh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt dần dần sâu thẳm, lạnh lẽo nói không nên lời.
Hoa hồng của anh, thật sự càng ngày càng to gan lớn mật.
Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, một nụ cười mang theo sự khinh miệt: “Giang Nguyệt, cô cảm thấy năng lực của Trần Tư Tề có thể đè ép được tôi sao?”
“Thử một lần, lỡ như được thì sao.” Giang Nguyệt không để ý đến sự uy hiếp trong lời nói của anh, ngữ khí rất nhẹ nhàng nhưng lại có sự kiên định khiến người ta khó có thể bỏ qua.
“Cô không sợ Trần gia phá sản, ôm nhầm đùi sao?”
Giang Nguyệt cũng không để tâm, cười nói: “Nếu Tiêu tổng muốn tuyên chiến với Trần Tư Tề thì không cần phải thông báo với tôi.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
“Nhưng mà, Tiêu tổng chắc hẳn không đến mức vì tôi mà làm ra loại chuyện như vậy đúng không?”
Có một sự nhạo báng khó tả trong giọng điệu cười nửa miệng của cô.
Như thể cô đã hiểu rõ nội tâm của anh nhưng vẫn có thể tùy ý rời đi bất cứ lúc nào.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đừng coi trọng bản thân mình quá.”
…
Lúc Giang Nguyệt trở lại xe Trần Tư Tề, vẻ mặt của cô rất trấn định và tự nhiên, không nhìn ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Trần Tư Tề cười nói: “Tôi còn tưởng cô ngủ trong nhà vệ sinh luôn rồi.”
“Gặp được người quen nên nói chuyện một chút.” Giang Nguyệt cũng không kiêng dè, trả lời rất thoải mái.
Trần Tư Tề hơi nhíu mày, như đoán được điều gì, anh ta hỏi một câu: “Tiêu Kỳ Nhiên?”
“Ừ.”
Sau khi tự mình đoán ra đáp án, Trần Tư Tề dừng một chút, trong giọng nói mang theo áy náy:
“Xin lỗi, tôi nên chờ cô đi cùng.”
Cái gọi là ‘nói chuyện một chút’ của Giang Nguyệt có thể không dễ dàng như cô nói.