Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt trầm mặc không trả lời.

“Vậy được rồi, cứ coi như là cô không cầu gì, vậy những người khác thì sao, cũng là không cầu gì sao?”

“Nghe nói cô và Trần Tư Tề chuẩn bị đính hôn?” Thịnh Sóc Thành không bước ra cửa lớn, nhưng tai mắt của ông đều có ở khắp bốn phía:

“Cô có biết, tên nhóc này năm nay đang như hổ rình mồi mà nhìn mối làm ăn trong tay của tôi không, cô muốn tham gia vào để chia cổ phần sao?”

“Nói cũng trùng hợp, bước trước tôi vừa cố ý để lộ ý tứ, ở trên bàn rượu nói là nợ cô gái nhỏ cô một ân tình, bước sau hắn liền thả ra tin tức đính hôn với cô, còn hết lần này tới lần khác để cho tôi nghe thấy, cô nói xem hắn có dụng ý gì?”

Vừa dứt lời, Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, trí óc nhanh chóng xoay chuyển, nhất thời hiểu ra.

Cho nên Thịnh Sóc Thành mới đi trước một bước, ở lúc mà Giang Nguyệt cần tiền và công việc nhất, đồng ý ký hợp đồng với cô, để cô tiến vào Bách Kiều, dùng cái này để trả lại vụ hiểu lầm trước đó.

“Còn nữa, cho dù tôi có tin tưởng cô lúc trước cứu tôi là ngẫu nhiên, là lòng tốt muốn cứu người. Vậy vì sao khi tôi nói với cô là đưa ra một điều kiện, cô không nghĩ đến lợi ích của bản thân, mà lại muốn thay Tiêu Kỳ Nhiên kéo đầu tư?”

Thịnh Sóc Thành mỉm cười, đáy mắt ông ta tràn ngập những nếp nhăn, chứa đầy thâm ý:

“Giang Nguyệt, cô nói cô không cầu gì. Nhưng từng chuyện của cô, cả trong tối lẫn ngoài sáng, cái nào không phải là vì nhu cầu của người khác chứ?”

Lời nói của Thịnh Sóc Thành như một chậu nước lạnh, dội thẳng xuống đầu khiến Giang Nguyệt tỉnh táo.

“Cô cũng đừng trách tôi luôn suy đoán và nghi ngờ cô, cô làm những chuyện này, làm gì có chuyện gọi là ‘không cầu gì’?”

Sắc mặt Giang Nguyệt dần dần trở nên nghiêm trọng.

“Cô cũng đừng trách tôi đa nghi, những thứ này đặt trên người của bất kỳ người nào, cũng rất khó để không suy đoán một chút.”

Đầu Giang Nguyệt tê dại, cổ họng từng đợt căng thẳng, cô muốn mở miệng giải thích, nhưng cô phát hiện cô không có cách nào có thể mở miệng.

Nhất thời cảm thấy vừa rồi cô cực lực chứng minh bản thân trong sạch, giống như một trò hề vậy.

Giang Nguyệt chậm rãi cúi đầu, bàn tay đang buông thõng xuống bên cạnh siết chặt lại, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là có miệng mà không giải thích được.

Đúng vậy, từng chuyện từng chuyện, không phải là đều do chính cô làm hay sao?

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô lộ ra sắc mặt như vậy nha.” Thịnh Sóc Thành liếc Giang Nguyệt một cái, bình tĩnh thong dong mà pha thêm một chén trà khác:

“Thế nào, hiện tại không giải thích nữa à?”

Trong phòng yên lặng trong vài giây, Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:

“Tôi không có gì để giải thích, những gì ngài nói đều là sự thật. Bị ngài nghi ngờ, đều là tôi tự gieo gió gặt bão.”

“Được rồi, tôi cũng không muốn làm người xấu chọc cho một cô gái nhỏ khóc.” Thịnh Sóc Thành hắng giọng, giọng điệu lạnh nhạt:

“Bất luận là như thế nào, tâm tư của cô cũng không xấu, cái này tôi nhìn ra được.”

Những gì Thịnh Sóc Thành vừa nói, cũng không phải là cố ý làm cho Giang Nguyệt khó xử, chỉ là muốn cho cô một hồi chuông cảnh tỉnh mà thôi.

“Lúc đầu tôi cảm thấy cô rất thông minh. Hiện tại xem ra, rõ ràng là một cô gái ngốc.”

Ông ta khẽ mỉm cười: “Nếu từ đầu cô yêu cầu tôi che chở cô, tôi già như vậy, nhận một đứa con gái nuôi, cũng không phải là không thể.”

“Nhưng cô hết lần này đến lần khác đi đường xa, để cho tôi giúp Tiêu Kỳ Nhiên, lại làm bàn đạp cho Trần Tư Tề. Tôi muốn hỏi cô một chút, cô gái nhỏ, cô rốt cục là muốn cái gì?”

“Cô gái nhỏ, rốt cuộc cô muốn cái gì?”

Thịnh Sóc Thành híp mắt, ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng là đang thật lòng hỏi Giang Nguyệt.

Sau khi im lặng khoảng hai phút, Giang Nguyệt cũng tỉnh táo trở lại.

Bàn tay siết chặt của cô hơi buông lỏng, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Thịnh Sóc Thành, giọng nói vô cùng cứng rắn, mang theo sự bướng bỉnh độc nhất của riêng cô:

“Tôi muốn được tôn trọng và bình đẳng.”

“Nói rõ một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui