Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Nghi đến trực thay Giang Nguyệt, nhân tiện mang theo đồ ăn từ nhà lên. Giang Nguyệt ăn vài miếng rồi lại vội vã đến đoàn kịch.

Chiều nay có một vở kịch phải biểu diễn, buổi sáng còn phải diễn tập một lần nữa. Trạng thái của Giang Nguyệt coi như không tệ, vết trật chân ngày hôm trước cũng không ảnh hưởng gì đến trạng thái biểu diễn của cô nên cô cũng nhanh chóng quên đi.

Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, một cô bé đến hỏi cô có đỡ hơn chưa, cô mới chợt nhớ ra hôm qua mình bị trật chân, chính Tiêu Kỳ Nhiên đã giúp cô sơ cứu nên hôm nay mới hồi phục nhanh như vậy.

Trong nháy mắt, Giang Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, cũng như lực và nhiệt độ ngón tay của anh khi xoa nắn cổ chân cô, vành tai cô nhất thời có chút nóng lên.

Thật kỳ lạ, tại sao ngày hôm qua cô không biết e ngại cơ chứ?

Khi đó, cô không những không thấy e ngại mà còn bạo gan tát anh ấy một cái.

… Bây giờ nghĩ lại, thực sự quá khủng khiếp.

Sau khi mọi người cùng nhau ăn trưa và nghỉ ngơi một chút, tất cả đều vào vị trí và buổi biểu diễn kịch nói cũng đến giờ biểu diễn.

Lần này là một buổi biểu diễn với các khán giả trẻ tuổi, toàn bộ buổi biểu diễn đều diễn ra rất suôn sẻ, khán giả cũng tương tác trong khi họ biểu diễn, màn chào sân cũng kết thúc thuận lợi, phía dưới thậm chí còn có người gọi tên Giang Nguyệt.

Dạo gần đây Giang Nguyệt đã lui về sống ẩn một thời gian, người hâm mộ nhất thời cũng không thể tìm ra được nơi này, hơn nữa lớp hoá trang của sân khấu kịch rất dày nên cũng khó có người có thể nhận ra cô.

Nhưng cô cũng không thèm để ý, dù sao cô cũng quang minh chính đại đi kiếm ăn, không có gì phải giấu diếm.

Sau khi toàn bộ khán giả đều đã rời đi, các diễn viên kịch khác cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, Giang Nguyệt đi cùng mấy nữ diễn viên thân thiết ra ngoài. Vừa bước ra khỏi rạp vài bước, một người đàn ông thân hình mập mạp xông tới chỗ Giang Nguyệt với vẻ cuồng nhiệt.

“Giang Nguyệt, tôi là fan hâm mộ của cô, tôi có thể ăn một bữa cơm với cô không?” Người đàn ông ôm một bó hoa tươi, mùi hương nồng hắc kém sang, nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ đau khổ:

“Không nghĩ rằng bây giờ cô chuyển sang đóng kịch lại vẫn xinh đẹp như thế.”

Ngay lập tức, chuông báo động trong đầu Giang Nguyệt vang lên.

Một người hâm mộ quá kích, chắc chắn là một người hâm mộ quá kích đã theo dấu cô đến đây.

Giang Nguyệt theo bản năng muốn chạy đi.

Nhưng dĩ nhiên người đàn ông kia càng kích động hơn, hắn trực tiếp nắm lấy tay cô, cảm giác nhớp nháp trên tay hắn khiến Giang Nguyệt không thoải mái:

“Anh buông tôi ra, tôi không muốn ăn cơm với anh.”

Mấy nữ diễn viên xung quanh thấy thế, lập tức đẩy người đàn ông kia ra, đồng thời la hét nói nếu hắn dám làm gì nữa bọn họ sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.

“Bây giờ cô cũng chẳng phải là đại minh tinh, giả vờ rụt rè gì chứ?”

Lời nói của hắn ta theo đó cũng cực kỳ kinh tởm: “Tôi có tiền, cô chỉ cần ngủ với tôi một đêm, không phải là kiếm được nhiều tiền hơn đi diễn kịch thế này sao?”

Nói xong, hắn đẩy mấy nữ diễn viên xung quanh đang ngăn cản hắn ra: “Tránh xa tao ra một chút, tao đến đây không phải để kiếm bọn mày.”

Mấy người phụ nữ bọn họ, dù làm thế nào cũng không thể đánh lại một nam nhân thân thể cường tráng như hắn. Bọn họ liếc nhay vài cái, ý bảo Giang Nguyệt mau chóng chạy đi.

Thấy cô có ý định chạy trốn, ánh mắt người đàn ông kia loé lên, hắn ném bó hoa trong tay đi, nhào tới ôm eo Giang Nguyệt, bàn tay cũng không an phận.

Giang Nguyệt lập tức nổi hết da gà lên. Không chút do dự, cô dùng toàn bộ sức lực mình có, thục khuỷu tay vào bụng hắn, nhanh chóng xoay người, lập tức dùng đầu gối đá mạnh vào hạ bộ của hắn!

Người đàn ông kia vì quá đau đớn mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, trong lúc tức giận liền giơ tay định tát Giang Nguyệt một cái.

Đúng lúc này Tiêu Kỳ Nhiên chạy tới.

Anh túm lấy cổ áo người đàn ông kia, hơi híp mắt lại, như thể đang đánh giá hắn ta, lại giống như đang nhìn kỹ mặt hắn hơn.

Vẻ mặt người đàn ông kia vừa rồi còn rất tức giận, nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, ánh mắt bắt đầu trở nên sợ sệt:

“Tiêu… Tiêu tổng…”

“Quen biết tôi?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng hỏi một câu, nhưng cũng không định nghe câu trả lời của hắn, liền lập tức xách hắn lên, sau đó ném hắn như ném một bao rác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui