Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Thân thể người đàn ông kia đập xuống đất tạo nên một tiếng động rất to, nhưng hắn ta lại không dám mở miệng la hét.

“...”

Tiêu Kỳ Nhiên không thèm liếc mắt nhìn người đàn ông kia đến một cái, mà xoay người đứng trước mặt Giang Nguyệt, cúi đầu nhìn cô.

Cả người cô run rẩy, bởi vì quá kích động mà ánh mắt cô đỏ ửng lên, sắc mặt như vừa mới trở về từ cái chết.

Nhìn kỹ hơn, trong tay cô còn nắm chặt một cái kẹp tóc nhỏ đã bị cô bẻ thành hình chữ “V”.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lát, luôn cảm thấy cô giống như một con nai bị người ta ép đến cùng đường:

“Đây là vũ khí phòng thân của em?”

Giang Nguyệt còn chưa hoàn hồn, thở hổn hển: “Báo cảnh sát! Gọi cảnh sát ngay đi!”

“Tôi lập tức sai người xử lý.” Tiêu Kỳ Nhiên chiều theo cảm xúc của cô, nhẹ nhàng trả lời, đồng thời vỗ nhẹ vào lưng cô cho đến khi tâm trạng cô ổn định trở lại.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây, khí chất cao quý khó có thể che giấu, nhưng lúc này lại hạ thấp người, rất kiên nhẫn và dịu dàng dỗ dành Giang Nguyệt.

Mấy nữ diễn viên khác đứng bên cạnh đều ngây người cả ra, thấy anh hùng đột nhiên xuất hiện cứu mỹ nhân, họ không giấu nổi ánh mắt ghen tị nhìn Giang Nguyệt.

Đẹp trai, phong độ, lại còn cực kỳ lãng mạn.

Giang Nguyệt sau khi bình tĩnh lại liền xin lỗi những người đi cùng kia, nói hôm khác sẽ mời bọn họ ăn cơm, cũng không quên cảm ơn họ vừa rồi đã giúp đỡ.

Mấy người bọn họ biết mình nên nhường không gian cho Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên, liền gật đầu ra vẻ hiểu ý rồi rời đi, trước khi đi còn có người hô to:

“Lần sau nhớ giới thiệu bạn trai cô cho chúng tôi đó.”

Khí phách cứu người như vậy, lại còn rất nhẹ nhàng trấn an cảm xúc của Giang Nguyệt, nếu không phải là bạn trai thì có thể là ai được cơ chứ?

“Anh ấy không phải…” Giang Nguyệt mở miệng nói nửa câu, đám người kia đã đi rất xa.

Cô ảo não cúi đầu, muốn hỏi Tiêu Kỳ Nhiên vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng nghĩ đến vừa rồi anh đã cứu mình, mà mình lại hỏi anh ấy như thế, nghe giả tạo hết sức.

“Đây là kết quả của việc em đuổi người của tôi đi.”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, không chút thay đổi nói: “Tình huống vừa rồi, bọn họ hoàn toàn có thể xử lý tốt, thậm chí cũng sẽ không để những kẻ khả nghi tiếp cận em.”

Chỉ cần có người dám có suy nghĩ tiếp cận Giang Nguyệt, sẽ bị người của Tiêu Kỳ Nhiên xử lý gọn gàng không một dấu vết.

Giang Nguyệt bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong cô thực sự vẫn kinh hồn bạt vía, tim vẫn đập thình thịch.

Nghe anh nói như thế, Giang Nguyệt theo bản năng trừng mắt nhìn anh như oán giận, giọng điệu trách cứ:

“Tôi bảo anh đuổi bọn họ đi, anh liền đuổi bọn họ đi thật. Từ khi nào mà anh nghe lời như vậy thế hả?”

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn Giang Nguyệt, thấy cô ngước mặt lên oán trách, anh khẽ mỉm cười: “Lúc trước em kêu tôi đuổi bọn họ đi, bây giờ em là đang trách tôi làm theo lời của em, rốt cuộc cô muốn em làm cái gì đây?”

Sự chiều chuộng hiện lên rất rõ ràng trong lời nói của anh, hiển nhiên anh cũng đang nghiêm túc hỏi ý kiến của cô:

“Giang Nguyệt, em muốn tôi làm gì?”

Giang Nguyệt cúi đầu, nghe giọng nói trầm ổn đều đặn của anh, không tự chủ được liền cảm thấy vành tai nóng ran, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa mềm mại:

“Anh không cần làm gì cả, như bây giờ là được rồi.”

“Bây giờ em cảm thấy như thế nào? Trong người thấy thế nào? Em cứ nói tôi nghe.”

Giang Nguyệt áy náy ho vài tiếng, càng cúi đầu thấp hơn, giống như một con chim cút, chỉ có đôi tai đỏ bừng lộ ra bên ngoài.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, dập tắt đi ý định ôm cô vào trong lòng.

Anh không thể hành động theo cảm xúc như thế được.

Ngay khi anh không biết làm thế nào để mở miệng hẹn cô cùng ăn tối, thì có một chiếc xe hơi khác dừng lại ở ven đường, rất nhanh đã có người bước xuống xe.

Là Trần Tư Tề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui