Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Vừa nhìn thấy người tới, khuôn mặt nhẹ nhàng vừa nãy của Tiêu Kỳ Nhiên liền trở nên lạnh băng, nụ cười dần tắt đi, hai mắt híp lại.

Trần Tư Tề cũng chú ý tới Tiêu Kỳ Nhiên bên này, sắc mặt hắn lạnh lùng, gần như vội vàng chạy tới và đứng giữa hai người họ:

“Tiêu tổng, phiền anh duy trì khoảng cách với vị hôn thê của tôi.”

Là giọng điệu không muốn thương lượng.

Giây tiếp theo, anh ta lại nhìn về phía Giang Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi nói chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên:

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Giang Nguyệt gật đầu và chủ động tựa vào Trần Tư Tề, đó là một hành động vô cùng tin tưởng theo bản năng.

Chỉ vì một hành động nhỏ như vậy cũng khiến trái tim Tiêu Kỳ Nhiên bắt đầu thắt lại, khiến anh càng phiền não thêm.

“Phiền Tiêu tổng nhường đường một chút, tôi muốn đưa vị hôn thê của tôi đi ăn tối.” Trần Tư Tề không chớp mắt, từng từ từng chữ nói ra rất rõ ràng, và đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “vị hôn thê”.

Bầu không khí xung quanh gần như đóng băng.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên dường như không thay đổi, nhưng cánh tay buông thõng bên hông hơi siết chặt, giọng nói nén xuống:

“Giang Nguyệt, em muốn đi với ai?”

Rất rõ ràng, anh muốn để Giang Nguyệt lựa chọn.

Giang Nguyệt có thể nhận thấy được bầu không khí lạnh như băng xung quanh, nhưng cô chỉ nuốt nước bọt vài cái rồi quay mặt đi, sắc mặt vô cùng hờ hững:

“Cảm ơn Tiêu tổng đã ra tay cứu giúp, tạm biệt.”

Nói xong, cô liền tự nhiên đi tới, khoác tay Trần Tư Tề, ánh mắt không hề liếc sang nhìn Tiêu Kỳ Nhiên thêm một cái.

Tốc độ lựa chọn của cô rất nhanh, cho tới bây giờ, Tiêu Kỳ Nhiên cũng chưa từng tồn tại trong suy nghĩ của cô.

Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, hỏi Trần Tư Tề, giọng điệu cực kỳ thân mật: “Sao hôm nay anh đột nhiên lại tới đây, chuyện gia đình bận rộn sao rồi?”

Trần Tư Tề trả lời cô: “Ừ, gần như đã xử lý xong rồi, để lát nữa lúc ăn cơm sẽ kể cho cô nghe. Hôm nay em muốn ăn gì?”

“...”

Hai người bọn họ cứ như thế trước mắt anh như thể không có ai, khi cô dựa vào Trần Tư Tề nói chuyện, trông cô thực sự rất giống một người vợ đức hạnh đã có chồng.

Tiêu Kỳ Nhiên không tin vào ma quỷ hay thần thánh gì, và anh chẳng bao giờ quan tâm đến cái gọi là báo ứng.

Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Giang Nguyệt cùng Trần Tư Tề, anh mới thực sự hiểu ra thế nào là nhân quả báo ứng.



Ngồi trong phòng ăn, khi Giang Nguyệt biết Trần Đông Hải và Chu Ninh Vân đã đăng ký thủ tục ly hôn, cô rất kinh ngạc.

Cô không thể không kêu lên: “Làm thế nào mà anh làm được điều đó?”

Trần Tư Tề nhấp một ngụm nước, giọng nói bình thản: “Không có gì là khó khăn, chỉ là thuyết phục cha tôi cần thêm chút thời gian mà thôi.”

“Bây giờ họ đang trong thời gian hoãn ly hôn. Chờ ba mươi ngày sau khi bọn họ ly hôn, chúng ta có thể lập tức nhận giấy chứng nhận kết hôn.”

Đối với chuyện kết hôn với Giang Nguyệt, anh không muốn chờ thêm một ngày nào nữa.

Nhất là vừa rồi khi nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, sự đề phòng và cảnh giác trong lòng anh lập tức vang lên, anh chỉ lo hắn sẽ cướp cô đi mất.

Ngay cả khi vừa rồi để Giang Nguyệt lựa chọn, trái tim Trần Tư Tề cũng hẫng lên một nhịp.

Cũng may Giang Nguyệt lựa chọn anh.

“Khi hôn nhân giữa cha tôi và mẹ cô hết hiệu lực pháp lý, tôi dẫn cô đi ký giấy đăng ký kết hôn, sau đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, được không?”

Trần Tư Tề vẫn ra dáng một quý ông khi hỏi cô câu đó, chỉ là trong giọng nói rõ ràng có chút gấp gáp hơn trước:

“Cô muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật? Cô chọn địa điểm đi.”

Sau khi nghe Trần Tư Tề sắp xếp, trái tim của Giang Nguyệt bỗng trở nên hơi kích động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui