Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Nếu không có cuộc trò chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên tối hôm đó, có lẽ bây giờ cô ấy vẫn có thể trả lời Trần Tư Tề một cách rất đơn giản.

Kết hôn thì ai mà chả muốn, huống chi là cô được chọn trước.

Hơn nữa, Trần Tư Tề ngoại trừ muốn lợi dụng cô có quen biết với Thịnh tổng ra, thì cũng coi như không tệ, là một đối tượng kết hôn thích hợp.

Nhưng bây giờ, trong lòng cô có thêm vài phần do dự.

Thấy Giang Nguyệt im lặng suy tư, nội tâm Trần Tư Tề vô cớ căng thẳng, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh hỏi cô: “Cô còn có băn khoăn gì sao? Hay là cô không hài lòng với quá trình này?”

“Không, kế hoạch của anh rất hoàn hảo, chỉ có điều, tôi muốn suy nghĩ lại.” Giang Nguyệt nói một cách thẳng thắn: “Từ khi tôi đồng ý với anh đến nay thật sự có rất nhiều biến cố xảy ra, cũng không thuận lợi như chúng ta tưởng tượng.”

Trần Tư Tề im lặng lắng nghe.

“Lúc trước tôi đi chùa cúng bái một lần, sư thầy trong chùa từng nói rằng nếu như lúc làm chuyện gì đó mà luôn cảm thấy có lực cản, vậy chứng tỏ ông trời đang ám chỉ chuyện này không nên làm.”

Trần Tư Tề ngừng lại, không nhịn được cười: “Vậy thì còn một câu nữa, chuyện tốt cần có thời gian.”

Giang Nguyệt cười nói, không phản bác: “Cũng có lý.”

Vừa rồi khi nói về việc xây dựng kế hoạch chi tiết cho tương lai, nội tâm cô cũng không bình tĩnh như mình tưởng tượng.

Giống như việc cô cho rằng mình có thể chấp nhận tất cả mọi sắp xếp, nhưng khi nó thật sự đến, trong lòng cô bỗng nhiên có một giọng nói chất vấn…

Đây có phải là cuộc sống mà cô mong muốn hay không?

Gả cho một người đàn ông mình không ghét nhưng cũng không thể nói là thích, sau đó giải nghệ và làm phu nhân nhà giàu mà mọi người luôn hâm mộ?

Câu trả lời đã tự rõ ràng…

Trần Tư Tề nhíu mày, áp chế sắc mặt xuống, lại hiện ra ý cười, phong độ cũng không suy giảm: “Cô có thể suy nghĩ, nhưng ít nhất cho tôi một kỳ hạn chứ?”

Trong lòng Giang Nguyệt bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát sau đó trả lời anh ta: “Ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ cho anh một câu trả lời.”

“Được, tôi chờ cô ba ngày.” Anh ta bình tĩnh nói xong, nâng ly lên lễ độ chạm ly với cô.

Anh ta có sự kiên nhẫn và sẵn sàng tôn trọng cô.



Trần Tư Tề đưa Giang Nguyệt tới dưới lầu rồi đi, Giang Nguyệt không vội lên lầu mà lấy điện thoại từ túi xách ra.

Cô cần phải gọi điện thoại cho Chu Ninh Vân để xác định tình trạng hiện tại của bà ta.

Ở mức độ nào đó mà nói, cô thực sự không hy vọng Chu Ninh Vân và Trần Đông Hải ly hôn.

Là một người mẹ, bà ta đã vất vả cho gia đình nhiều năm, khó khăn lắm mới có một chuyện thuận theo ý muốn, đó chính là gả vào nhà họ Trần.

Giang Nguyệt là con gái của bà, cho dù cô cảnh thấy chạnh lòng vì hành động của bà thì cô cũng không có ý định hủy hoại hạnh phúc của bà.

“A lô?” Lúc cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Chu Ninh Vân rất yếu ớt, có thể thấy được bà ta rất mệt mỏi: “Ai vậy?”

Giang Nguyệt nuốt nước bọt, giọng nói bình tĩnh:

“Là con.”

Lửa giận và oán hận của Chu Ninh Vân gần như được châm ngòi ngay lập tức, bà ta bắt đầu nói những lời điên cuồng: “Nhờ phúc của mày mà tao sắp ly hôn với Trần Đông Hải!”

“Bây giờ cuộc sống của tao đang hỗn loạn, còn mày lại sắp gả vào nhà họ Trần làm thiếu phu nhân, có phải mày cảm thấy rất vui đúng không?”

Giang Nguyệt im lặng thật lâu rồi mới nói: “Con không có ý định hủy hoại hôn nhân của mẹ, con gọi điện thoại muốn hỏi mẹ xem có cách nào khác để bù đắp hay không.”

Ngữ khí của cô nói rất thành khẩn, nhưng Chu Ninh Vân rõ ràng không cảm thấy biết ơn, cười lạnh một tiếng: “Mày mà có lòng tốt vậy sao? Đừng giả vờ đạo đức giả nữa.”

Từ sau khi Trần Tư Tề hạ quyết tâm khiến Chu Ninh Vân và cha ly hôn, anh ta đã âm thầm thu thập không ít những chuyện mà bà ta làm trong mấy năm gần đây.

Nhất là sau khi gả vào nhà họ Trần, cách tiêu xài hoang phí và biểu hiện trước mặt các vị phu nhân nhà giàu khác của bà ta đều làm cho Trần Đông Hải vô cùng thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui