Trần Đông Hải là người tốt, rất khoan dung với người khác, chuyện ông ấy không thể chấp nhận được nhất là đạo đức bại hoại, đặc biệt khi Chu Ninh Vân nhiều lần vênh váo, diễu võ dương oai trước mặt những người trong giới thượng lưu khác đã đụng phải điểm mấu chốt của ông ấy.
Trong cơn tức giận, người có tính cách luôn ôn hòa như Trần Đông Hải cuối cùng cũng đệ đơn ly hôn. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Bà ta nhớ lại những chuyện này, phẫn nộ cắn răng, lời nói cực kỳ khắc nghiệt: “Tao thực sự hối hận vì đã nuôi một đứa vô liêm sỉ, đê tiện như mày, cứ nhất quyết phải liên lụy tao cả đời, không muốn tao sống tốt!”
Trên mặt Giang Nguyệt không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng trong lòng cô hơi hoảng hốt.
Rõ ràng cô đã nghe những lời này không ít lần nhưng mỗi lần nghe thấy mẹ chửi rủa mình, cô luôn cảm thấy sức cùng lực kiệt, tâm trạng rối bời.
“Vậy mẹ muốn con làm gì?” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, âm thanh hơi có giọng mũi nhưng cô cố gắng đè xuống, không chú ý nghe thì sẽ không nhận ra.
Giọng nói đầu dây bên kia cũng không chút khách khí, “Mày còn giả ngu gì nữa, sở dĩ Trần Tư Tề kêu tao và cha nó ly hôn không phải để cưới cái giày rách như mày sao?”
Giang Nguyệt vẫn thờ ơ như trước, nhưng lúc này đã cắn chặt môi đến máu tươi chảy ra.
Chu Ninh Vân phát tiết hết tất cả những phẫn nộ và oán hận gần đây lên người Giang Nguyệt, miệng nói không ngừng: “Mày nói xem mày quyến rũ ai chẳng được, vì sao nhất định phải quyến rũ Trần Tư Tề?”
Giang Nguyệt vốn muốn nói rằng vốn dĩ cô không định gả cho Trần Tư Tề, nhưng từng câu từng chữ của Chu Ninh Vân cay nghiệt đến thế, cô bỗng nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với bà.
Ngay khi cô chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, Chu Ninh Vân bỗng nhiên nói: “Tao nghe nói bây giờ mày có triệu chứng tâm thần phân liệt, tên là gì nhỉ... Lưỡng cực?”
Giống như sét đánh ngang tai, đầu Giang Nguyệt ngay lập tức nổ tung.
Tại sao Chu Ninh Vân biết chuyện cô bị rối loạn lưỡng cực?
Giang Nguyệt chưa kịp suy nghĩ nhiều, đầu bên kia đã tiếp tục nói: “Mày bị bệnh đó là đáng đời, sao chổi như mày nên đi chết đi, nếu không chỉ hủy hoại người khác mà thôi!”
Giang Nguyệt giật mình, ngực cô dâng lên nỗi đau đớn khó có thể kiềm chế được, lỗ tai như bị điếc, không nghe thấy bất cứ lời nào nữa.
Hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, toàn thân bắt đầu run rẩy, cơ thể ngồi xổm xuống theo bản năng, cuộn mình lại, nắm chặt điện thoại: “Mẹ… mẹ nói lại một lần nữa.”
Chu Ninh Vân không thèm để ý lặp đi lặp lại từng chữ: “Tao nói mày là sao chổi, mày nên chết đi, sống trên đời này làm gì nữa?”
…
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn đứng ở dưới lầu chờ Giang Nguyệt.
Anh chứng kiến toàn bộ cảnh cô đi xuống xe Trần Tư Tề, cười nói lời tạm biệt với anh ta
Đó là một cảm xúc thật khó tả!
Vốn dĩ thấy cô đến dưới lầu, Tiêu Kỳ Nhiên đã định rời đi, nhưng anh không nghĩ tới cô không lên lầu mà lại đứng ở dưới lầu gọi điện thoại.
Không biết cuộc điện thoại kia gọi cho ai, nhưng từ khoảng cách xa anh có thể thấy cô đang kìm nén cảm xúc từng chút một.
Đến khi nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên mới có dự cảm không lành.
Cô đang gọi điện thoại cho ai vậy?
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm mặt, ném thẳng điếu thuốc trong tay rồi đi về phía cô, bước chân càng ngày càng nhanh, cho đến khi dừng lại trước mặt cô.
Hai vai Giang Nguyệt run rẩy dữ dội, cơ thể cô run lên không kiểm soát.
“Ngẩng đầu.”
Giang Nguyệt ngửa mặt lên nhìn anh.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy rõ trong mắt cô không hề có bất kỳ ánh sáng nào, đờ đẫn và ảm đạm như một con rối, ánh mắt của hai người hoàn toàn không thể chạm nhau được.