“Có phải không nên như vậy không?” Kiều Cẩn Nhuận rút lại thái độ hiền hòa vừa rồi, nói một cách nghiêm túc: “Có phải tôi nên mạnh mẽ một chút, không nên hỏi suy nghĩ của cô?”
Giang Nguyệt cười to: “Đó là tổng tài bá đạo cưỡng chế tình yêu, không phù hợp với thiết lập nhân vật của anh đâu.”
“Vậy cô thích gì?”
Giang Nguyệt cười khẽ một tiếng: “… Tôi không biết.”
“Vậy tôi đổi cách hỏi, cô có thích tôi như vậy không?”
Giang Nguyệt cười: “Vậy thì không.”
Kiều Cẩn Nhuận cũng cười: “Thế là đủ rồi.”
…
Bắc Thành.
Giang San.
Nhìn kế hoạch phát triển công ty mới mà cấp dưới đưa lên, nét mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất nhạt, anh chỉ nhướng mi, cong mu bàn tay, dùng đốt ngón trỏ gõ hai lần vào tài liệu:
“Ai đề xuất ký với Ngu Vãn?”
Người phụ trách kế hoạch nơm nớp lo sợ, hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần rồi nói: “Hiện tại Giang Nguyệt đã chấm dứt hợp đồng, trong công ty thiếu tiểu hoa lưu lượng, cho nên phải nâng đỡ một minh tinh mới, như vậy cũng để hấp dẫn lưu lượng và các thương hiệu.”
Đối với những công ty giải trí kiếm sống nhờ lưu lượng và sự nổi tiếng, nếu không có các minh tinh lưu lượng nổi tiếng, lợi nhuận của công ty sẽ giảm sút từng ngày và sẽ khó có được chỗ đứng vững chắc như hiện tại, việc để vị trí này trống lâu ngày cũng sẽ ảnh hưởng đến doanh thu tổng thể và các hoạt động của công ty.
Hiện tại, ưu tiên hàng đầu của Giang San là tạo nên một đỉnh lưu mới.
“Cho nên chọn Ngu Vãn?”
Giọng điệu của anh rất nhẹ, sắc mặt cũng trầm tĩnh đến cực điểm nhưng vẫn khiến cho người ta cảm nhận được sự tức giận.
“… Đây là người mà Bạch tiểu thư đề cử.” Cuối cùng người phụ trách cũng chịu không nổi, anh ta nói: “Cô ấy đưa người vào, nói là có thể cân nhắc thử xem.”
Tiêu Kỳ Nhiên không nói gì nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng hơn.
Một lát sau, anh mới từ từ mở miệng: “Không có người nào khác thích hợp hơn sao?”
“Không có ai, những nghệ sĩ có lưu lượng tương đối tốt hiện tại đều có hợp đồng với công ty quản lý khác nên không dễ đào người. Hoặc chỉ có thể đào tạo những người mới nhưng rủi ro tương đối cao.”
Người phụ trách khẩn trương nuốt nước miếng: “Tuy rằng Ngu tiểu thư cũng đã ngừng diễn xuất nhiều năm nhưng tôi đã kiểm tra, và phát hiện lượng người hâm mộ của cô ấy vẫn còn, như vậy chắc hẳn sẽ hiệu quả hơn so với việc đào tạo người mới.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
“Tôi không nghĩ đến chuyện sẽ bồi dưỡng người mới nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Ký với Ngu Vãn đi, thời hạn hợp đồng là một năm.”
“Một... Một năm?” Người phụ trách nghe xong nửa câu đầu đang muốn vui mừng thì nghe thấy nửa câu sau, nhất thời khiếp sợ: “Một năm cũng quá ngắn...”
Có thể làm gì trong một năm? Cùng lắm thì đào tạo nghệ sĩ vừa mới nổi tiếng thì hợp đồng đã hết hạn.
“Chậm nhất một năm sẽ có người mới thay thế cô ấy.” Tiêu Kỳ Nhiên mở mắt nhìn anh ta: “Không phải cậu nói vị trí này đang thiếu người sao? Tạm thời ký một thời gian thôi.”
“Nhưng nếu như chỉ ký một năm, phí chấm dứt hợp đồng mà chúng ta phải trả cho Ngu tiểu thư cũng sẽ rất cao.”
Người phụ trách vẫn đang cố gắng khuyên nhủ: “Ít nhất phải ba năm, ba năm mới có thể hoàn vốn đầu tư, cũng là lựa chọn tốt nhất.”
Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, cậu là ông chủ hay tôi là ông chủ?
“Ba năm quá dài, một năm là đủ rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt trầm ngâm như có điều suy nghĩ: “Những chuyện liên quan đến việc ký hợp đồng và bồi dưỡng sau này không cần hỏi tôi, cậu toàn quyền phụ trách.”
Chiếc đồng hồ này là do Giang Nguyệt tìm người đặt làm riêng, ở trên đó có khắc họ của hai người.
Anh cười thầm.
Thật là một trò ngây thơ của cô gái nhỏ.