Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt mím môi, thở ra một hơi thật nhẹ, sau đó giơ tay lên, đóng cửa sổ lại, còn đưa tay kéo luôn cả rèm cửa lại.

Ngay cả ánh sáng ấm áp trong phòng cũng vụt tắt, cửa sổ phút chốc trở nên tối sầm.

Cô không biết tại sao Tiêu Kỳ Nhiên lại ở dưới lầu, cũng không biết anh đã đứng đó được bao lâu rồi. Nhưng cô có thể chắc chắn một điều, đó là anh ấy vì cô mà đến.

Tuy nhiên, anh ta có thể muốn gì từ cô cơ chứ?

Cũng không thể thật sự là động tình với cô, dụng tâm vì cô.

Nghĩ đến bài viết do nữ nhân viên kia đăng tải, Giang Nguyệt tự cười một mình.

Cửa sổ dù đã được đóng chặt, nhưng tiếng mưa bên ngoài vẫn có thể len lỏi vào. Cô nằm trên giường, vẫn có thr63 nghe thấy tiếng mưa rơi trên lá.

Cũng có thể là rơi trên một chiếc ô.

Sáng hôm sau, trời tạnh mưa.

Giang Nguyệt tỉnh dậy kéo rèm cửa sổ ra, bất giác nhìn xuống lầu, bên cạnh đèn đường trống không.

Khi nhận ra hành động của mình, Giang Nguyệt không nhịn được mà mỉm cười.

Sao mình lại có thể cho rằng anh ta sẽ ở dưới lầu chờ mình cả một đêm như vậy chứ? Anh ta là một doanh nhân luôn chỉ chú ý đến tỷ suất lợi nhuận trên vốn đầu tư, làm sao có thể làm ra những chuyện vô nghĩa như vậy được.

Chỉ là buổi sáng lúc Tĩnh Nghi đi ra ngoài mua bữa sáng, cô vô tình để ý dưới chung cư có một khoảng trống nhỏ cực kỳ khô ráo, không có chút nước mưa nào.

Quả thật kỳ lạ.

Lịch biểu diễn của đoàn kịch là vào thứ sáu hàng tuần, nhưng các diễn viên khác có thể tự do sắp xếp thời gian khác.

Dần dần, Giang Nguyệt gom góp được cho mình một lượng lớn người hâm mộ kịch nói, lúc rời khỏi sân khấu thường xuyên có người hâm mộ chạy đến tìm cô để ký tên và chụp ảnh chung.

Sau đó còn có người nhét thư tỏ tình cho cô, cả nam lẫn nữ, Giang Nguyệt bị các diễn viên khác trêu là hút được cả nam lẫn nữ.

Một ngày nọ, khi Giang Nguyệt vừa biểu diễn xong, Tiểu Nam từ bên ngoài bước vào, cười cười rồi đặt một lá thư lên bàn Giang Nguyệt:

“Chậc, lại là thư tỏ tình của cô.”

Giang Nguyệt nở nụ cười, nhận lấy lá thư và mở ra, nét chữ bên trong khiến cô dừng lại đôi chút.

[Tôi đã xem vở kịch, rất tiến bộ.]

Không có chữ ký, nhưng chỉ dựa vào nét chữ đặc biệt này mà xem, chắc chắn không phải là ai khác.

Anh đã xem cô biểu diễn trên sân khấu vừa rồi?

Giang Nguyệt giật mình.

“Lần này là ai vậy?” Tiểu Nam thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm vào lá thư, tò mò thò đầu qua, vội vàng nhìn lướt qua hàng chữ trên đó:

“Ôi chao, cái này là do đàn ông viết đấy, đẹp thật.”

Giang Nguyệt hốt hoảng gấp lá thư lại, bỏ lại vào phong bì, rồi sau đó nhét vào ngăn kéo.

Cô không hiểu ý của anh.

Sau khi tất cả những người trong hậu trường đi hết, Giang Nguyệt lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng một giây trước khi gọi, cô lại do dự đôi chút.

Có gì để gọi điện chứ? Nếu mà có gọi, thì cô nên nói cái gì đây?

Dù sao cũng không phải là thư cảm ơn, ngay cả chữ ký cũng không hề có, nếu nhận sai, cô sẽ lại bị hắn châm chọc là tự mình đa tình cho mà xem.

Tiểu Diệp chỉ bị chấn thương nhẹ, sau khi kiểm tra thấy không có gì đáng ngại, bác sĩ đề nghị cho cô về nhà dưỡng thương, ở bệnh viện cũng rất ngột ngạt, không lâu nữa cô cũng sẽ được xuất viện thôi.

Quả nhiên như lời Tĩnh Nghi nói, từ sau khi Tiểu Diệp trở về, cả nhà trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui