Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Cô từng nghiêm túc đem nơi này trở thành nhà của mình, trang trí và sắp xếp rất tỉ mỉ.

Hắn còn nhớ lần đầu tiên dẫn Giang Nguyệt tới nơi này, trong phòng trống rỗng không có gì, là một biệt thự hắn tạm thời mua.

Hắn nhớ rõ, lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nói một câu: ‘Sau này đây chính là nhà của cô’, nhưng ánh mắt của Giang Nguyệt ngay lập tức sáng lên.

Cô lo lắng đứng ở cửa ra vào, hai tay không tự nhiên siết chặt, niềm vui và sự hoảng loạn lấn át trong giây lát, rất nghiêm túc cam đoan:

“Sau này tôi sẽ cố gắng quét dọn nơi này sạch sẽ như nhà của tôi.”

Cách đây không lâu, cô ấy lại nói một cách bình tĩnh rằng đây không phải là nhà của cô.

Có vẻ như tất cả mọi thứ, chỉ mới như là ngày hôm qua…

Cha mẹ Kiều Cẩn Nhuận rất nhiệt tình chiêu đãi Giang Nguyệt, bầu không khí mọi người ngồi ăn cơm cùng nhau rất ấm áp.

Tối nay, mặt trăng bên ngoài rất tròn.

Trước khi đi, Giang Nguyệt ở trong phòng ngủ bên cạnh Như Như một lát.

Giang Nguyệt đặt tay lên trán Như Như, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên bình của cô, trong lòng bắt đầu dâng trào cảm xúc.

“Như Như, kiếp sau em nhất định có thể trở thành một diễn viên ưu tú, chúng ta đã ước hẹn rồi.”

Kiều Cẩn Nhuận tựa vào vách tường trước cửa phòng ngủ, nhìn Giang Nguyệt một cách bình tĩnh.

“Nếu như hai người sớm quen biết một chút, con bé nhất định sẽ rất yêu quý một người chị như cô.” Kiều Cẩn Nhuận cười cười:

“Con bé thậm chí ngay cả người anh trai như tôi cũng không muốn nhận, đến lúc đó mỗi ngày đều quanh quẩn bên cô.”

Giang Nguyệt quay đầu, cười nói: “Làm sao có thể, nếu tôi có một người anh trai như anh, tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”

“Thật sao?”

“Tôi lừa anh làm cái gì?” Giang Nguyệt từ bên giường đứng lên: “Như Như sinh ra trong gia đình này, khẳng định cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

Ánh mắt Kiều Cẩn Nhuận lướt qua trên mặt cô, ôn nhu nói: “Vậy còn cô thì sao, có thích nhà chúng tôi không?”

Giang Nguyệt không nghĩ ngợi liền trả lời: “Thích nha.”

Được cha mẹ yêu thương, còn có người anh ruột cưng chiều. Cuộc sống tuy rằng bình thản bình thường, nhưng làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc an tâm.

Tất nhiên là Giang Nguyệt rất thích nó.

Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô, hô hấp chậm rãi nhẹ nhàng: “Vậy, cô có thể xem nơi này như nhà của cô?”

“Thật sao? Vậy sau này tôi phải thường xuyên...” Giang Nguyệt nhất thời không nhận ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Kiều Cẩn Nhuận, đến khi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, cô mới phản ứng lại.

Bầu không khí trong phòng nhất thời im lặng một lúc.

Giang Nguyệt cười cười, đổi giọng trả lời anh: “Vậy tôi cần suy nghĩ thật kỹ đã.”

Kiều Cẩn Nhuận đã đoán trước được phản ứng của Giang Nguyệt, vì vậy anh chỉ cười mà không nói gì.

Anh biết cô sẽ từ chối.

Mặc dù mỗi ngày cô đều biểu hiện vui vẻ, nhưng đáy mắt cô luôn có nỗi buồn nhàn nhạt.

Đó không phải là vết sẹo có thể chữa lành trong một sớm một chiều.

Lúc Giang Nguyệt rời khỏi nhà họ Kiều, mẹ Kiều còn luyến tiếc không muốn chia tay cô, bà kéo tay cô nói muốn cô thường xuyên đến nhà chơi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.

Giang Nguyệt cười ôm lấy bà: “Vâng thưa dì, con sẽ thường xuyên ghé ạ.”

“Được rồi, nhìn bộ dáng không có tiền đồ của bà đi, nhìn thấy ai cũng giống như con gái mình vậy” Ba Kiều ho khan hai tiếng:

“Mau cho con gái nhà người ta trở về đi, đêm đã khuya, trên đường đi chú ý an toàn.”

Giang Nguyệt cười gật đầu: “Vậy con đi đây, tạm biệt chú dì.”

Kiều Cẩn Nhuận đưa Giang Nguyệt xuống lầu, hai người đi bộ đến cửa khu dân cư. Giang Nguyệt nói sẽ bắt taxi quay về nhà chị Trần, để Kiều Cẩn Nhuận không cần phải tiễn cô nữa.

Trước khi lên xe, cô xoay người đối mặt với Kiều Cẩn Nhuận: “Cám ơn anh, cũng cảm ơn chú và dì, tối nay tiếp đãi tôi nhiệt tình như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui