Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Về phần đề nghị của anh, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc, tận lực sẽ không để cho anh chờ quá lâu.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.

Kiều Cẩn Nhuận đối diện với tầm mắt của cô.

“Hai vị trưởng bối bọn họ cũng rất muốn gặp cô, đối với cô nhiệt tình chiêu đãi, cũng là ý nguyện cá nhân của bọn họ.”

Anh bình tĩnh nói: “Giang Nguyệt, tôi cảm thấy vấn đề cô đang phải đối mặt bây giờ không phải cho tôi một câu trả lời, mà là phải nhìn rõ bản thân mình.”

“Cô vẫn như cũ không tìm được phương thức chính xác để hòa hợp với thế giới này.”

Giang Nguyệt dừng lại.

Kiều Cẩn Nhuận không nhanh không chậm nhìn cô: “Trước đây, cô không sẵn sàng chấp nhận thực tế không được yêu thương. Bây giờ, cô lại loại trừ tất cả mọi thứ có thể được yêu thương.”

Giang Nguyệt hoảng hốt vài giây, sau đó không thể làm gì được gật gật đầu: “Anh luôn nhìn thấu tôi rất rõ ràng.”

Cuộc sống gần đây của cô rất an ổn, mỗi ngày cô sống một cuộc sống viên mãn theo ý của mình. Nhưng khi yên tĩnh một chỗ cô luôn cảm thấy ở một nơi nào đó của mình rất trống rỗng.

Kiều Cẩn Nhuận đã chỉ ra sự hoang mang gần đây của cô.

Bởi vì sợ kết thúc, nên Giang Nguyệt muốn tránh sự bắt đầu...



Buổi tối cô trở lại nhà của chị Trần, lại cùng Hi Hi ngồi trên sô pha trò chuyện một lát, nằm ở trên giường mà chị Trần đã chuẩn bị trước cho cô và nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Cô ấy rõ ràng không có thói quen lạ giường nhưng thật khó để đi vào giấc ngủ.

Kiều Cẩn Nhuận nói rất đúng, cô quả thật cần tích cực nghênh đón một khởi đầu mới, chứ không phải tiếp tục sống như một cái xác sống.

Cô chưa từng có một quan hệ bình thường và lành mạnh, cho nên mới do dự khi bắt đầu một quan hệ mới.

Chờ suy nghĩ thông suốt, Giang Nguyệt trở mình, muốn gửi lời cảm ơn đến Kiều Cẩn Nhuận.

Cô mở màn hình điện thoại di động, phát hiện rằng vài phút trước, Tiêu Kỳ Nhiên đã gửi tin nhắn cho cô, lại bị đối phương thu hồi lại, tuy nhiên dấu vết vẫn còn ở đó.

Giang Nguyệt gửi một dấu chấm hỏi qua.

Chẳng bao lâu, một tin nhắn trả lời hiện ra trên màn hình: [Vẫn chưa ngủ?]

[Giang Nguyệt: Có việc gì không?]

Đại khái một phút trôi qua, Giang Nguyệt cho rằng hắn sẽ không trả lời, kết quả lại nhảy ra tin nhắn: [Tôi có thể gọi điện thoại cho cô không?]

Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi, làm cho người ta cảm thấy hèn mọn.

Trái tim Giang Nguyệt vô cớ căng thẳng, cô mím môi, vừa trả lời một chữ [Được], giây tiếp theo điện thoại của đối phương liền gọi tới.

Cô cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp.

Sau khi điện thoại được kết nối, hai người ai cũng không nói trước, trong ống nghe chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Giang Nguyệt mở miệng: “Anh...”

Tiêu Kỳ Nhiên cũng đồng thời lên tiếng, với giọng khàn khàn: “Hôm nay là sinh nhật tôi, em đã quên mất.”

Giang Nguyệt im lặng một lát, mới trả lời: “Cho nên, anh cố ý gọi điện thoại đến đây để đòi quà sinh nhật?”

Khi cô hỏi, giọng điệu có phần tùy tiện, khóe môi hơi cong: “Nhưng tôi không chuẩn bị quà cho anh, cũng không có ý định chúc mừng sinh nhật anh.”

Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc một lúc.

Giang Nguyệt nghe được hắn ở đầu kia hít sâu một hơi, lại thở ra, mới chậm rãi trả lời cô: “Không sao.”

“Đúng vậy, anh cũng đâu cần.” Giang Nguyệt ngoài ý muốn bị sự thỏa hiệp của hắn làm cho giật mình, nhưng vẫn tự giải thích theo suy nghĩ của mình:

“Có Ngu tiểu thư cùng anh tổ chức sinh nhật, anh cần gì phải gọi cuộc điện thoại này cho tôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên giật mình, cảm thấy mờ mịt với suy đoán chính xác của cô: “Làm sao em biết tối nay Ngu Vãn tới tìm tôi?”

“Tôi đương nhiên là biết, địa chỉ của Thụy Uyển là tôi cho cô ấy, Tiêu tổng có phải nên cảm ơn sự hiểu ý của tôi không?” Giang Nguyệt cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui