Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.

Đến cuối tuần.

Sau khi gặp Lưu Thấm, hai người bắt taxi đến phòng tranh mà cô ấy nhắc đến.

Phòng tranh rất lớn, bên trong có vài phòng, tất cả đều được trang trí rất nghệ thuật, có rất nhiều sinh viên mỹ thuật và hoạ sĩ có mặt ở đây, có người đã bày cả giá vẽ.

Lưu Thấm rất quen thuộc với nơi này, cô ấy dẫn Giang Nguyệt đi tìm người quản lý của phòng tranh:

“Anh Lý, đây là bạn của tôi, tên là Giang Nguyệt. Hôm nay anh có thiếu người mẫu không? Anh có thể sắp xếp cho bạn tôi không?”

Giang Nguyệt lịch sự đưa tay ra nói: “Xin chào.”

“Xin chào.”

Người đối diện vừa nhìn thấy Giang Nguyệt hai mắt liền sáng lóe lên, lưu luyến nhìn cô không rời:

“Thấm Thấm, người bạn này của cô rất xinh đẹp, dáng người cũng rất thích hợp để làm người mẫu, sao không giới thiệu với tôi sớm hơn?”

Lưu Thấm thè lưỡi: “Chị Nguyệt chỉ đến trải nghiệm, bình thường chị ấy không làm việc này.”

Vừa rồi người quản lý còn đang cảm thấy như mình vừa gặp được của báo, sau khi biết được Giang Nguyệt không có ý định làm người mẫu lâu dài, trong mắt tràn ngập sự tiếc hận, nhưng cũng không miễn cưỡng cô, anh ta chỉ cười rồi nói:

“Được rồi, vậy hy vọng hai người các cô thường xuyên đến chơi nhé.”

Chờ đến khi anh Lý đi xa, Lưu Thấm lặng lẽ nói nhỏ vào tai Giang Nguyệt: “Chị Nguyệt, không ngờ chỉ đưa chị đến đây một lần, chị đã được nhận rồi. Công việc của em bị cướp đi rồi.”

Giang Nguyệt bật cười, nhẹ giọng dỗ dành cô ấy: “Hôm nay lấy được tiền công sẽ mời em ăn cơm.”

Ánh mắt Lưu Thấm liền cười tươi thành hình lưỡi liềm: “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng.”

Giang Nguyệt gật gật đầu, nói với Lưu Thấm để cô ấy đi làm việc của mình, không cần lo lắng cho cô.

Lưu Thấm liền đi thay quần áo, rồi đi vào trong một phòng tranh.

Giang Nguyệt đứng ở sau cửa nhìn vào bên trong, nhìn thấy Lưu Thấm ngồi ở giữa rất nhiều sinh viên, rất nghiêm túc tạo dáng.

Có thể thấy rằng cô ấy rất thích công việc bán thời gian này của mình.

Không cần đợi quá lâu, anh Lý đã đến tìm cô, sau khi khách khí nói qua những điều cần chú ý với cô, dẫn cô đến một phòng tranh khác, nói là khách vẽ tranh đã đến.

“Cũng là một nhóm sinh viên à?” Giang Nguyệt hỏi.

Anh Lý khoát khoát tay: “Không phải trong tất cả các phòng tranh của chúng tôi đều là sinh viên học vẽ, thỉnh thoảng sẽ có một số nhân vật thượng lưu yêu thích hội hoạ, bình thường đều không quý thì cũng giàu, cô hiểu mà.”

Trong lòng Giang Nguyệt hiểu ý.

Đối với những người bình thường, thời gian là tiền bạc. Còn đối với những người giàu có, thời gian lại chính là một trò tiêu khiển.

Giang Nguyệt đi theo anh Lý vào trong, đi thẳng đến trước cửa một phòng tranh.

“Hai vị khách đến vẽ tranh đã chờ sẵn ở bên trong.” Giọng nói của anh Lý cũng trầm xuống:

“Người bên trong lai lịch không nhỏ, có thể nói ít thì nên nói ít, đừng để đắc tội với ai cả.”

Giang Nguyệt còn chưa kịp hỏi, cửa đã bị đẩy ra.

Phòng tranh được trang trí theo phong cách đơn giản, một người ngồi trên ghế sofa, còn người kia thì đứng thưởng thức những bức tranh được treo trên tường.

“Đã để hai vị chờ lâu.”

Anh Lý cười cười, đẩy Giang Nguyệt đi vào bên trong: “Đây là cô người mẫu bán thời gian hôm nay mới đến của chúng tôi, cô ấy vừa xinh đẹp lại rất có khí chất.”

Giang Nguyệt cũng chưa ý thức được điều gì, cho đến khi nhìn thấy hai người bên trong, bước chân lập tức dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui