Ngay cả ở Hoa Thành, nhiệt độ hiện tại so với mùa hè cũng đã giảm xuống không ít, đã không còn thích hợp để mặc trang phục mùa hè nữa.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu caramel ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc cực kỳ nho nhã và sang trọng.
Lúc này, hắn đang lười biếng mà ngồi dựa vào ghế sô pha, nhâm nhi tách trà một cách tinh tế.
Dường như nhận thấy được ánh mắt của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi đặt tách trà xuống, nâng mắt lên nhìn cô. Trong đôi mắt lạnh lùng đó của hắn chỉ có duy nhất một mình cô.
Trong ánh mắt chăm chú của hắn, hiện lên sự ngạc nhiên và dò xét, nhưng phần lớn vẫn là sự lạnh lùng trước sau như một của hắn, hơi hơi nhướng mày mà nhìn cô.
Khoảnh khắc khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Nguyệt bất giác mà chấn chỉnh lại tinh thần một chút.
Suy nghĩ đầu tiên của cô, đó chính là Tiêu Kỳ Nhiên đang ở chỗ này.
Suy nghĩ thứ hai, là Tiêu Kỳ Nhiên quen biết với Thượng Trạch Văn.
Thượng Trạch Văn vốn đang nhìn bức tranh ở trên tường, quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt anh ta sáng lên:
“Cô Giang, thật trùng hợp.”
Anh ta đi qua, ý cười treo trên mặt: “Tiêu, người con gái xinh đẹp này tôi biết, để tôi giới thiệu với anh. Cô ấy tên là Giang...”
“Giang Nguyệt.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mở ra, nói ra hai chữ.
Quan hệ giữa hắn và Giang Nguyệt còn chưa tới mức cần tới người bên ngoài giới thiệu hộ.
Thượng Trạch Văn vừa mừng vừa sợ: “Tiêu, hai người quen nhau sao?”
“Quen.”
“Không quen.”
Cả hai thốt ra cùng một lúc, nhưng lại đưa ra những câu trả lời hoàn toàn trái ngược nhau, làm cho bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.
Thượng Trạch Văn giật mình, anh ta nhìn ra bầu không khí vi diệu giữa hai người, nhún nhún vai, mang ánh mắt ý vị thâm trường nói:
“Là bạn cũ, hay là... người tình?”
Từ “Người tình” thật sự có ý nghĩa rất sâu sắc, hoàn toàn có thể xuyên tạc thành những ý nghĩa phù phiếm hơn.
Bàn tay buông thõng bên người của Giang Nguyệt vô thức siết chặt lại.
“Là bạn gái, chẳng qua là gần đây cô ấy đang giận dỗi.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn Giang Nguyệt một cái, khách khí cười cười, hắn đi về phía Giang Nguyệt, động tác thân mật mà ôm eo cô, cười hỏi:
“Còn tức giận sao? Đừng quậy nữa được không, ngoan.”
Thần kinh toàn thân Giang Nguyệt lập tức trở nên căng thẳng. Cô hai mắt lên nhìn hắn, mở miệng muốn vạch trần, bỗng nhiên hắn dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nói:
“Cứ nghe tôi trước đã, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích với em.”
Giang Nguyệt mím chặt môi, kiềm chế cảm xúc của bản thân, chỉ nhìn chằm chằm hắn, cô muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn giở trò gì.
“Được rồi, thế giới này nhỏ thật đấy.” Thượng Trạch Văn cảm thấy rất kinh ngạc:
“Hai người là hai người bạn đầu tiên của tôi sau khi trở về Trung Quốc, tôi thật sự không ngờ hai người là một đôi.”
Anh ta đi qua vỗ vỗ bả vai của Tiêu Kỳ Nhiên: “Tiêu, phụ nữ sinh ra là để được dỗ dành, đặc biệt là một người phụ nữ đẹp như cô Giang đây, càng cần đàn ông yêu thương, mới có thể giữ được.”
“Nghe có vẻ là anh rất có kinh nghiệm.” Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:
“Nếu đã như vậy, thì có thể để tôi với bạn gái ở riêng một lát được không?”