Nhớ lại một chút tối hôm qua, Giang Nguyệt không khỏi sợ hãi. Suýt chút nữa thì cô nghĩ rằng mình sẽ chết.
Đối với tất cả những gì đã xảy ra tối qua, cô thực sự sốt rất cao, chỉ còn lại một số mảnh ký ức rời rạc, chắp vá lại từng mảnh một.
Giống như Tiêu Kỳ Nhiên đã đến, đưa cô đến bệnh viện để tiêm thuốc hạ sốt rồi lái xe đưa cô về.
Dù sao cũng không ít giày vò.
Khi Giang Nguyệt định thần lại, chuông cửa vang lên. Cô vuốt vuốt lại tóc, chậm rãi đi đến cửa. Thì ra là Tiết An đến.
"Chị Giang Nguyệt, chị khỏe hơn chưa?"
Tiết An cầm một ít thuốc trong tay, cười tủm tỉm nhìn Giang Nguyệt:
“Đây là Tiêu tổng bảo em mua, nói là bình thường để trong nhà chị một ít để đề phòng trường hợp khẩn cấp.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay cậu ta, bên trong có rất nhiều hộp thuốc các loại, còn có mấy tờ hướng dẫn sử dụng. Trông rất ân cần.
"Không có bánh ngọt sao?" Giang Nguyệt không biết đầu của mình có phải bị hỏng rồi không, đột nhiên bất thình lình hỏi một câu.
Cô nhớ hôm đó khi Tần Di Di bị cảm, còn có bánh hạt dẻ ăn.
Tiết An chỉ lo đặt đồ lên bàn, không nghe rõ Giang Nguyệt nói cái gì: "Chị Giang Nguyệt, chị vừa nói cái gì? Em không nghe thấy."
"Không có gì." Cô phản ứng lại, nhẹ giọng nói.
Thật đúng là hồ đồ, lại tự đem mình so sánh với viên ngọc quý trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên.
Có gì để so sánh?
Cô nên hài lòng vì tối qua Tiêu Kỳ Nhiên đã có thể đưa cô đến phòng cấp cứu trong đêm.
Chờ khi Tiết An xoay người lại, thấy Giang Nguyệt ngẩn người, hắn thuận miệng liền nói một câu:
“Chị Giang Nguyệt, Tiêu tổng tối hôm qua canh chị hạ sốt, suốt một đêm cũng không ngủ.”
Giang Nguyệt gạt sợi tóc bên tai một chút, giọng nói không mặn không nhạt: “Không phải lúc trước anh ta cũng chăm Tần Di Di một đêm như vậy sao?”
Còn đặc biệt bảo Tiết An chạy đi Thành Nam mua bánh ngọt hạt dẻ.
"Thật ra ngày đó..."
Tiết An muốn nói, kỳ thật ngày đó Tiêu tổng không có qua đêm ở chỗ Tần Di Di.
Nhưng Tiết An còn chưa nói hết câu, điện thoại di động của Giang Nguyệt đặt ở phòng ngủ vang lên. Cô liền vội xoay người đi lấy điện thoại di động.
Điện thoại là Tiêu Kỳ Nhiên gọi tới: "Giang Nguyệt, đến Giang San một chuyến.”
Vừa lúc Tiết An ở đây, Giang Nguyệt trực tiếp thay quần áo, rửa mặt đơn giản, rồi liền đi ké xe của Tiết An.