Bầu không khí bởi vì câu nói này của Lưu Thấm, trở nên có chút ngột ngạt.
Cũng may Kiều Cẩn Nhuận không nói gì, hợp lực cùng Giang Nguyệt đưa Lưu Thấm về nhà.
Chờ tới thời điểm đưa Giang Nguyệt trở về, thời gian cũng hơi muộn.
Buổi tối đầu thu ở Hoa thành, sương giăng dày đặc. Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc áo khoác dài tay mỏng, trong lúc chờ xe cô vô thức thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
“Mùa thu đến rồi.”
Kiều Cẩn Nhuận trực tiếp cởi áo khoác của mình đưa cho Giang Nguyệt: “Nếu không ngại, cô có thể khoác lên.”
Giọng nói của anh trầm ổn, động tác uyển chuyển, trên đôi tay thon dài mảnh khảnh của anh là khoác chiếc áo gió có độ dày nhất định.
Giang Nguyệt hỏi: “Anh không lạnh sao?”
Kiều Cẩn Nhuận: “Tôi đang mặc một chiếc áo len bên trong.”
Giang Nguyệt lúc này mới giơ tay lên nhận lấy, vui vẻ nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, đem áo khoác gió mở ra khoác lên người.
Trên quần áo có mùi rất sạch sẽ, giống như mùi nước xà phòng còn sót lại trên quần áo sau khi phơi khô, lại giống như mùi ánh mặt trời buổi chiều để lại trên quần áo.
Thân hình Kiều Cẩn Nhuận cao gầy, chiếc áo khoác trên người Giang Nguyệt khiến cô trông nhỏ nhắn, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh.
Hai người từ trong khu nhà Lưu Thấm đi ra, đèn đường liên tục đem bóng dáng hai người sóng vai nhau kéo dài rồi lại kéo ngắn.
“Bác sĩ Kiều, tôi có một câu hỏi.” Giang Nguyệt kéo cổ áo, ngăn không cho gió lùa vào.
“Cô hỏi đi.”
“Anh thích tôi từ khi nào, hoặc là nói, anh cảm thấy tôi có điểm nào đáng để anh thích?”
Giang Nguyệt thật sự không cảm thấy mình và Kiều Cẩn Nhuận từng có bất kỳ khoảnh khắc lãng mạn đẹp đẽ nào:
“Tôi luôn gây thêm phiền toái cho anh.”
Ngay cả lần đầu tiên gặp Kiều Cẩn Nhuận, cũng là đi đến bệnh viện khám bệnh.
Cô hỏi một cách chân thành, trong mắt đều là thành khẩn cùng nghiêm túc.
Kiều Cẩn Nhuận đứng yên, cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, suy nghĩ một hồi, mới mở miệng:
“Lúc tôi nhìn cô, tôi luôn cảm thấy như đang nhìn vào chính mình trong quá khứ.”
“Chính mình trong quá khứ?”
“Mê mang, do dự không tiến, muốn chấm dứt hết thảy chính mình.”
Giang Nguyệt im lặng một thoáng.
Cô nhớ lúc đó bác sĩ tâm lý đã nói với cô, bởi vì tai nạn ngoài ý muốn của em gái, Kiều Cẩn Nhuận từng có một thời gian rất đen tối và chán nản. Anh không thể cầm dao mổ, càng không thể đối mặt với người nhà.
Kiều Cẩn Nhuận rất bình tĩnh nói: “Nếu như nhất định muốn tôi tìm lý do, có lẽ ngày cả bản thân tôi cũng không giải thích được. Nếu muốn tôi nói rõ ràng, thì hẳn là tôi đang nghĩ biện pháp tự cứu mình.”
“Con người không thể xuyên qua thời gian và không gian, đánh thức chính mình đã từng lạc lối trong quá khứ.” Ánh mắt anh không rời khỏi Giang Nguyệt:
“Nhưng nếu có thể cứu được linh hồn bị lạc giống nhau, có lẽ cũng được coi là đang cứu vớt chính mình đi.”
“Cứu người cũng chính là cứu mình, đúng không?” Giang Nguyệt lẩm bẩm nói: “Bác sĩ Kiều thật sự là một bác sĩ nhân từ, có lòng từ bi.”
“Có lẽ là vậy.” Kiều Cẩn Nhuận nhẹ giọng nói: “Nhưng nhiều hơn nữa, là tôi hy vọng cô có thể hạnh phúc.”
Giang Nguyệt cúi đầu, lặp đi lặp lại hai chữ này.
Hạnh phúc…