Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô rũ mắt không nói gì, thì tiếp tục: “Tôi không chắc bây giờ cô có tâm trạng gì. Nếu lời thổ lộ và tâm ý của tôi tạo thành áp lực và ảnh hưởng đến cô, tôi xin lỗi.”
“Không, không...”
“Thật ra ý định của tôi, cũng không phải nhất định là ở cùng một chỗ với cô. Câu hỏi này cũng không nhất thiết phải có một câu trả lời.”
Giang Nguyệt ngước mắt lên.
“Ở cùng một chỗ cũng tốt, không ở cùng một chỗ cũng được. Mấu chốt cũng không phải là có thể cùng nhau hay có thể đi đến cuối cùng hay không.”
Kiều Cẩn Nhuận cười cười: “Chỉ cần có thể nhìn thấy cô có được hạnh phúc, tôi sẽ cảm thấy mình cũng rất hạnh phúc.”
Anh ấy luôn dịu dàng đến nỗi khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.
Giang Nguyệt cảm thấy hốc mắt nóng lên, vừa mở miệng đã nghẹn ngào: “Bác sĩ Kiều...”
Dưới ánh đèn đường, Kiều Cẩn Nhuận khẽ cúi đầu, từng chút từng chút tiến lại gần sát Giang Nguyệt.
“Đừng khóc, buổi tối sẽ bị cảm lạnh.”
Kiều Cẩn Nhuận cúi người xuống, từng chút, từng chút tiến lại gần Giang Nguyệt.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, đến mức khiến người ta hiểu lầm anh muốn hôn lên môi cô.
Hô hấp Giang Nguyệt dồn dập, lui về phía sau một bước: “Bác sĩ Kiều, tôi còn chưa nghĩ kỹ…”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn vẻ mặt bối rối của Giang Nguyệt, nở nụ cười, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau đó đưa tay lên vuốt tóc cô.
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, cùng ánh đèn hai bên đường hòa quyện, khiến cho bóng dáng hai người nhìn như đang âu yếm nhau.
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, nuốt nước bọt một chút, lý do cự tuyệt vừa rồi còn chưa kịp nói ra miệng.
Nhưng trong nháy mắt, cô theo bản năng muốn cự tuyệt, điểm này cô có thể xác định.
Không biết vì sao, Giang Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua.
Trong bóng tối trống rỗng không có gì.
Cô lại quay đầu lại.
“Xin lỗi, vừa rồi đã không kìm lòng được.”
Anh chỉ là không khỏi kinh ngạc, hóa ra trên thế giới này, ngoài vầng trăng treo cao trên trời, lại còn có một vầng trăng ở ngay trong tầm tay.
“Cô không cần rối rắm về việc cho tôi một câu trả lời nữa.”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn Giang Nguyệt, ý cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể may mắn hôn được ánh trăng của mình, điều này đã đủ viên mãn rồi.”
Anh coi cô như là một vầng trăng sáng trong trái tim mình.
“Giang Nguyệt, cô có một đôi mắt trong veo sáng ngời.” Anh cười nói: “Cô có một thế giới tinh thần gần như hoàn hảo, vì vậy đôi mắt của cô mới có thể sáng được như vậy.”
Trong thế giới đó, có những giấc mơ mà cô ấy muốn thực hiện, và cuộc sống mà cô ấy muốn hoàn thành.
“Tôi muốn giúp cô bảo vệ nó thật tốt, hy vọng cô sẽ luôn tươi sáng và xinh đẹp.”
Giang Nguyệt cảm thấy cổ họng khô khốc, cô nói: “Thật xin lỗi bác sĩ Kiều.”
Cô xin lỗi vì tình yêu của anh.
“Không cần xin lỗi, Giang Nguyệt.” Ngược lại, anh cười càng sâu hơn: “Trong chuyện tình cảm, chưa bao giờ nói ngang hàng, cũng không có bình đẳng, nếu không sẽ trở thành chuyện mua bán làm ăn.”
“Hãy làm những gì em muốn, yêu những gì em yêu thích và trở thành người em muốn trở thành.”