Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Chỉ cần em hạnh phúc, tôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

Mọi sự đầu tư tình cảm của anh đều không có gì tiếc nuối.

Con chim này đã được định sẵn là phải bay đi, anh chỉ muốn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ đợi cô trở về.



Sau khi Kiều Cẩn Nhuận rời đi, Giang Nguyệt nhìn chiếc xe đi xa mãi cho đến khi nó biến mất trong màn đêm, cô mới ôm ngực, chuẩn bị xoay người trở về.

Áo gió trên người đều rất dày, là chất liệu chắn gió.

Cô vừa quay đầu lại, mắt vô thức đảo qua góc vừa rồi, đột nhiên nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng ở đó.

Rõ ràng vừa rồi nơi đó không có ai.

Trong đôi mắt đen láy, bóng dáng cao lớn của người đàn ông bất động, chỉ có những tia lửa nhỏ phát ra từ đầu ngón tay và làn khói nghi ngút quanh quẩn ở cổ tay.

Nếu như không nhìn kỹ, hắn cơ hồ muốn đem mình hòa làm một vào màn đêm.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tiêu Kỳ Nhiên dập tắt điếu thuốc trên phiến đá của bồn hoa bên cạnh, và đi thẳng về phía Giang Nguyệt.

Khi nhìn thấy hắn, trong lòng Giang Nguyệt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng mang đến một cảm giác khác.

Cảm giác vừa rồi của cô quả nhiên chính xác.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại ở trước mặt cô, rũ mắt xuống nhìn cô.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần jean màu xanh, trang điểm nhẹ nhàng như nước, tổng thể càng giống với ngoại hình ban đầu của cô.

Ánh mắt của hắn dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở chiếc áo gió trên vai cô.

“Anh đang tìm tôi?”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhìn cô như trước, không lên tiếng.

Hắn đang đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, ánh mắt mười phần bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì.

“Nếu anh không có lời nào muốn nói, vậy tôi trở về đây.”

Giang Nguyệt cúi đầu, nhìn mũi giày của mình: “Bên ngoài quá lạnh, Tiêu tổng không có việc gì, cũng về sớm một chút đi.”

Hai người họ dường như đã thay đổi thân phận, hiện tại Giang Nguyệt ngược lại trở thành người thiếu kiên nhẫn trước.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng không biết từ lúc nào bị mây che khuất, chỉ lộ ra một nửa, ngay cả ánh trăng cũng trở nên mông lung.

Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi lên tiếng: “Hai người ở bên nhau à?”

Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ nào khác, giống như chỉ đơn giản hỏi cô đáp án cho câu hỏi này.

“Hai người” đương nhiên là ám chỉ cô và Kiều Cẩn Nhuận.

Giang Nguyệt dừng lại gần hai giây, gần như không phát hiện ra bất kỳ sự không hài lòng nào từ trong giọng điệu của hắn ta.

Không khác gì ngày thường, rất lý trí và bình tĩnh.

Giang Nguyệt cười một tiếng, nhìn vào ánh mắt của hắn nói: “Tiêu tổng, theo dõi người khác là phạm pháp, nhìn trộm lại càng là vô đạo đức.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chăm chú vào cô: “Tôi đến tìm em, vừa vặn nhìn thấy.”

Tình cờ thấy, anh ta đang hôn em.

Khi nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận cúi đầu hôn cô, anh lại hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, ngay cả điếu thuốc trên tay cũng cầm không được.

Họ đứng dưới ánh trăng.

Và anh đang đứng trong bóng tối.

Vì thế anh lựa chọn rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước, anh lại xoay người trở về.

Anh phải hỏi rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui