Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Bọn họ sẽ làm cho tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi đủ tiền, bọn họ sẽ làm cho tôi.”

Trong bầu không khí căng thẳng, Giang Nguyệt nhịn không được bị chọc cười, cảm khái một câu: “Cứ như anh là một nhà giàu mới nổi bất lương và vô lý vậy.”

“Cho nên, em có thích không?”

Tiêu Kỳ Nhiên cắn răng, trước khi nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận hôn Giang Nguyệt, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như vậy.

Vốn dĩ hắn là người rất kiên nhẫn.

Nhưng hắn luôn cảm thấy rằng nếu hắn đến muộn, ai đó sẽ hái mất hoa hồng của hắn.

Lòng bàn tay hắn siết chặt, góc cạnh của bật lửa khiến lòng bàn tay hắn đau nhức:

“Như vậy, em có thích không?”

Đây là kết quả mà Giang Nguyệt không nghĩ tới.

Cô có thể chấp nhận việc Tiêu Kỳ Nhiên chế giễu, coi thường cô. Thậm chí đối xử với cô bằng những lời lẽ khắc nghiệt, ác độc nhất, có lẽ cô có thể lấy nólàm cái cớ để tiêu sái rời đi, cô còn đã chuẩn bị sẵn những lời mỉa mai ở sẵn trong cổ họng.

Nhưng hắn đột nhiên hỏi: ‘Em có thích không?’ khiến cô không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Cứ như thể giáo viên đã vạch ra trước những điểm để ôn tập, nhưng đến khi thi đề thi lại ra ở phần nội dung khác, cô như học sinh ngồi trong phòng thì đó, lúng túng không biết làm sao.

Loại hành vi này, quá xấu xa rồi…

Bởi vì quá nhập tâm, nên khi bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm vào lòng, Giang Nguyệt cũng quên cả phản ứng.

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đừng phát điên.” Giang Nguyệt giãy dụa rồi lên tiếng: “Tôi không có thời gian để ở đây nghe anh nói lung tung.”

“Có phải là lời nói lung tung không, ngày mai em sẽ biết.” Giọng điệu của hắn mang theo một sự tự tin:

“Nếu như có thể, tôi thậm chí muốn đưa em đến ngân hàng ngay bây giờ.”

“Em chỉ cần nói cho tôi biết, đời này tôi có thể có cơ hội không?” Hơi thở của hắn có chút dồn dập, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.

Hắn dùng lòng bàn tay giữ chặt đầu cô, không cho cô cử động, buộc phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

Giang Nguyệt muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực rõ ràng là áp đảo.

“Không có cơ hội.” Giang Nguyệt buột miệng thốt lên: “Tôi đổi ý rồi, đời này anh sẽ không có cơ hội! Anh vẫn nên đợi kiếp sau đi.”

“Vì cái gì, là do tôi không đủ tiền?” Tiêu Kỳ Nhiên nghi ngờ nói: “Mặc dù tôi không nghĩ rằng em có thể đưa ra một con số mà tôi không thể đạt được. Ngay cả khi em có thể, có quá ít người đàn ông có thể đạt được điều mà em muốn.”

Giang Nguyệt:...

Cho tới bây giờ Giang Nguyệt chưa từng nghĩ tới, có một ngày Tiêu Kỳ Nhiên sẽ cùng cô nghiêm túc thảo luận về vấn đề tiền bạc như vậy.

“Cái này cùng tiền nhiều tiền ít không quan hệ.” Giang Nguyệt cứng miệng nói: “Mặc kệ có tiền hay không, anh cũng không có cơ hội. Anh đã bị loại rồi, bị đào thải, bị cự tuyệt, nghe hiểu chưa?”

Giọng điệu từ chối của Giang Nguyệt quá cứng rắn, Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi:

“Em không thích tiền sao? Đây không phải là điều em muốn sao? Chẳng lẽ còn cái gì nữa?”

“Hoa hồng, hay đồ trang sức? Tôi nhớ tới, lúc trước em nói em muốn có một căn nhà, bên trong có hai người cùng nhau sống hạnh phúc... Em muốn ngôi nhà ở đâu?”

Hắn đã quá bối rối đến nỗi khả năng sắp xếp ngôn ngữ trở nên không linh hoạt: “Một căn có đủ không? Tôi có thể mua cho em một trăm căn, em ở chán thì có thể đổi.”

Hắn không mắng cô ham tiền, cũng không giễu cợt cô rẻ rúng, mà chân thành hỏi cô, có đủ chưa?

Giang Nguyệt nhìn bộ dáng khép nép lấy lòng của Tiêu Kỳ Nhiên, cười đến rơi lệ, trong giọng nói mang theo tàn nhẫn:

“Thật sao? Vậy tôi có thể ở cùng người khác không? Cho dù người kia không phải là anh cũng có thể phải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui