Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“... Nguyệt Nguyệt, tha cho tôi đi.” Nghe đến đây, mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, không khỏi lặp lại:

“Tôi mua một trăm căn nhà chỉ để cho em ở chung với những người đàn ông khác sao?”

“Đúng vậy, không được à?” Giang Nguyệt nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên rốt cục cũng có phản ứng, cô dứt khoát vươn cổ, tức giận bĩu môi, bướng bỉnh nói:

“Chờ khi nào tôi chán ở bên người đàn ông khác, tôi sẽ cân nhắc có nên đến lượt anh hay không.”

Lần này chắc hắn nên bỏ cuộc…

Quả nhiên, Giang Nguyệt cảm nhận được bàn tay phía sau lưng cô hơi buông lỏng một chút, không còn gắt gao trói chặt cô như vừa rồi.

Một giây tiếp theo, hắn hẳn là sẽ mắng cô không biết xấu hổ, lẳng lơ, rẻ tiền…

Giờ phút này hiển nhiên tâm lý Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ chật vật. Cuối cùng mới từ trong kẽ răng cố nặn ra hai chữ: “Có thể!”

“Hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng bị em chán, sau đó lập tức đến lượt tôi.”

Hắn không dùng sức ôm cô nữa, chỉ thấp giọng khẩn cầu: “Nguyệt Nguyệt, nể mặt chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em có thể nhanh hơn một chút không, tôi sợ tôi không đợi được...”

Giang Nguyệt đã không cách nào hình dung tâm trạng mình giờ phút này.

Cô thà tin rằng mình bị điếc.

Cô hoàn toàn bị điếc, hoặc là cô đã sinh ra ảo giác?

Giang Nguyệt kinh ngạc lên tiếng: “Anh... Anh có nói nhầm không?”

“Tôi nên nói gì?” Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô vào lòng, sờ đến chiếc áo khoác gió của nam kia, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn cố nhịn:

“Em cảm thấy tôi nên nói cái gì mới thích hợp?”

“Anh nên mắng tôi ham tiền, nên nói tôi tham lam, anh nên...” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống:

“Anh không nên như vậy, trước kia anh không phải như vậy.”

“Trước kia là tôi sai.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời dứt khoát: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã từng là một súc vật, không đáng làm người.” Hắn bình tĩnh tự kiểm điểm:

“Tôi nói những lời đó, một nửa lý do là muốn đuổi em đi, một nửa còn lại là để cho kẻ thù buông lỏng cảnh giác.”

“Tại sao lại phải đuổi tôi đi?” Nước mắt Giang Nguyệt trong thời gian ngắn ngừng lại, ngẩng đầu hỏi hắn.

“Tôi sợ tôi không thể cho em những thứ em muốn, làm chậm trễ em.” Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn:

“Trước khi tôi xác định được cuộc sống của mình có thể do mình tự khống chế hay không, tôi không thể ích kỷ nắm tay em không buông.”

Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên đều rõ ràng.

Giang Nguyệt đã phải chịu đựng quá nhiều vì gia đình của cô, điều cô ấy muốn là hai người trong một mái nhà, một ngày ba bữa, bốn mùa, được bình thường và hạnh phúc.

Nếu muốn làm trái ý của cha mẹ, cưới Giang Nguyệt về nhà cũng không phải là không có khả năng. Chỉ là những thứ đó đều quá mức cường ngạnh, cho dù hai vị kia sẽ đồng ý, sau này bọn họ cũng sẽ khắp nơi nhằm vào Giang Nguyệt.

Anh không đành lòng để cô lại vướng vào mối quan hệ gia đình phức tạp, mâu thuẫn.

Anh muốn cô được hạnh phúc.

Thay vì làm như vậy, không bằng đuổi cô đi. Để cô được tự do tự tại, để cô có cuộc sống của chính mình. Cho dù cô hận hắn ta cả đời cũng tốt.

Nhưng anh lại không thể…

Lý trí và tình cảm không tương thích, con người càng lý trí bao nhiêu thì khi xúc động sẽ càng điên cuồng, mất đi lý trí bấy nhiêu.

“Anh thực sự mâu thuẫn!” Chóp mũi Giang Nguyệt lộ ra màu hồng phấn, không biết là do lạnh hay do khóc:

“Anh muốn đuổi tôi đi, lại muốn tôi ở lại? Anh có thể nói chuyện có lý một chút không?”

“Em cũng không nói lý, Nguyệt Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi:

“Tôi một mực chờ em chính miệng cho tôi một đáp án. Nếu em nguyện ý lưu lại, tôi sẽ dùng hết toàn lực cho em được hạnh phúc. Nếu em không muốn, tôi sẽ cho em một số tiền lớn để em rời xa, tìm một nơi khác để sống một cuộc sống ổn định.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui