Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Không ngờ mới sáng sớm đã gặp mặt Thịnh Sóc Thành trong đoàn kịch, Giang Nguyệt có chút bất ngờ nhưng vẫn đi qua: “Thịnh tổng.”

“Gần đây trong đoàn kịch vẫn thuận lợi chứ?”

Giang Nguyệt không nghĩ ra lý do tại sao ông lại đến đây, chỉ lễ phép trả lời, thuận miệng nói chuyện:

“Đều thuận lợi, mấy vở kịch mới trong đoàn kịch gần đây đã tập gần xong, rất nhanh sẽ được sắp xếp để biểu diễn.”

Cô suy nghĩ một chút, cười hỏi: “Ngài đến để kiểm tra sao?”

“Nếu cô muốn cũng không phải không thể.” Thịnh Sóc Thành cười thành tiếng, nói với cô:

“Nhưng chỉ sợ hôm nay không được.”

Lần này Giang Nguyệt hiểu rõ, Thịnh Sóc Thành tìm cô nhất định có việc quan trọng nào đó.

“Hôm nay đến đây là muốn dẫn cô đi gặp một người.”

Với thân phận của Thịnh Sóc Thành, ông không cần đích thân đến đây đón cô. Vì vậy có thể nhìn ra được nhân vật này quan trọng đến mức nào.

Ít nhất, đối với Thịnh Sóc Thành, người này không hề tầm thường.

Sau khi lên xe cùng với Thịnh Sóc Thành, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy lo lắng thấp thỏm, muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ mình có thể mạo phạm gì.

“Đừng căng thẳng!” Cho dù nhắm mắt lại, Thịnh Sóc Thành cũng cảm nhận được người bên cạnh đang vô cùng bất an, chậm rãi nói:

“Thả lỏng đi.”

Giang Nguyệt nghe được lời an ủi từ đối phương, khẽ cụp mi, thẳng thắn trả lời:

“Tôi không thể không căng thẳng, Thịnh tổng đích thân đến đón tôi, đại chiến như vậy, khẳng định người phải gặp là khách quý.”

Cô nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ sợ lát nữa người được gặp quá tôn quý, tôi lại nói năng không đúng, sợ sẽ làm người khác không vui.”

Sự chu toàn và lịch sự của cô khiến Thịnh Sóc Thành bật cười.

“Cô lo lắng nhiều quá.” Giọng nói của ông kiên định, toát lên phong thái và khí chất của một người từng trải:

“Trái lại người đó rất muốn gặp cô đó.”

“Rất muốn gặp tôi?” Lúc Giang Nguyệt hỏi câu này, cô thầm nghĩ đến những người bản thân đã từng gặp qua, không biết ai là khách quý của Thịnh Sóc Thành.

Có vài người như vậy, nhưng không có ở Hoa Thành, không lẽ ông ấy muốn mang cô đến một thành phố khác?

Giang Nguyệt bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Mặc dù điều này có phần xấu tính nhưng cô vẫn nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

Sợ rằng có ông chủ cao quý nào đó muốn dùng ‘luật ngầm’, nên mới mang cô đi bán nghệ?

Giang Nguyệt lo lắng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lòng bàn tay cũng bắt đầu lạnh lẽo.

Tài xế lái xe rất nhanh ra khỏi thành phố sầm uất, đi đến vùng ngoại ô.

Giang Nguyệt quay đầu sang nhìn Thịnh Sóc Thành, ông vẫn luôn nhắm mắt lại, vô cùng an tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên, giống như chuẩn bị xem kịch hay.

Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhìn phong cảnh bên ngoài, bình tĩnh lại.

Cô đột nhiên ý thức được điều gì đó, quay đầu lại hỏi: “Chúng ta đi gặp bà Trình sao?”

“Phản ứng có chút chậm, tối qua cô ngủ không ngon sao?” Thịnh Sóc Thành mở mắt ra, nụ cười trên môi càng sâu:

“Nếu không, cô cho rằng tôi muốn mang cô đi đâu?”

“Tôi còn tưởng ông muốn đem tôi đi bán.” Giang Nguyệt hơi xoay người lại, nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông.

Thịnh Sóc Thành giống như nghe được chuyện cười xa lạ gì đó, nhịn không được mà cười khẽ:

“Là người tâm địa xấu đến mức nào thì mới có thể buôn bán các cô gái chứ.”

Giang Nguyệt cười mà không nói.

Cô không nói rằng bản thân cô đã hơn một lần bị cha mẹ bán đi để trả nợ.

May mắn, cô rất thông minh.

Nhưng cô không nên thông minh như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui