Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Thịnh Sóc Thành, anh còn đứng đó làm gì?” Trình Nghênh Xuân đột ngột quay đầu lại, thẳng thừng hỏi:

“Đây là cách tiếp đón của chủ nhà sao? Cô gái nhỏ người ta đều biết đau lòng cho bà già như tôi, còn anh thì ngược lại, mười ngón tay đều không chịu đụng nước.”

Bị Trình Nghênh Xuân quát lớn trước mặt Giang Nguyệt, sắc mặt của Thịnh Sóc Thành tối sầm lại, ông có chút không nhịn được nói:

“Sao con lại không đau lòng cho mẹ cơ chứ? Mùa thu và mùa đông ở Hoa Thành vốn đã có mưa nhiều. Là mẹ cứ bướng bỉnh, không nghe theo lời khuyên của con, nằng nặc theo ý mình mà ở cái nơi hẻo lánh này.”

Chỗ này đã nằm ở vùng sâu vùng xa không nói, hễ trời mưa là phòng lại ẩm ướt, thân thể của người già làm sao có thể chịu đựng được.

Lại nói thêm một câu không dễ nghe, Trịnh Nghênh Xuân bây giờ đã lớn tuổi, tính tình lại quái gở, không thích cùng người ngoài lui tới. Bà sống một mình ở đây, nếu mà có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong chốc lát cũng không dễ dàng đưa đến bệnh viện.

Dù cho là có hoài niệm chuyện xưa đến đâu, nơi này cũng không thích hợp để ở lại lâu.

“Tôi bướng bỉnh? Vậy thì anh cứ mặc kệ tôi đi.” Trình Nghênh Xuân cười lạnh một tiếng:

“Ngoài miệng thì nói đau lòng bà già này, nhưng nước ở trong phòng này anh cũng không phải là không nhìn thấy. Nửa ngày cũng không biết tới giúp đỡ một tay. Hay là anh bây giờ trở nên giàu có rồi, tôi sai sử không được nữa.”

“Được rồi, được rồi, mẹ đừng tức giận nữa.” Thịnh Sóc Thành nhận mệnh, đi tới cầm lấy dụng cụ.

Thân phận của ông tôn quý, quanh năm đương nhiên là không cần làm việc nhà, cũng chỉ là đến ở chỗ bà cụ, ông mới phải cần mẫn một chút, nếu không thì không thể thiếu một trận thuyết giáo của bà.

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, lại là một người được người khác kính trọng.

Nhưng khi về đây, một khi làm sai cái gì, thì vẫn sẽ không thể không bị mẹ vợ mắng chửi.

Giang Nguyệt cố nén cười.

“Cô muốn cười thì cứ cười đi, đừng để bị sặc.” Thịnh Sóc Thành liếc Giang Nguyệt một cái, không nhanh không chậm nói.

Giang Nguyệt ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Không dám.”

“Cái gì mà không dám?” Trình Nghênh Xuân đỡ eo đi tới, tóc bà gần như đã bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn rất tốt:

“Anh lại vụng trộm khi dễ cô gái nhỏ này sao?”

Thịnh Sóc Thành không thể làm gì được, ông chỉ cảm thấy rất dở khóc dở cười:

“Là cô ấy muốn cười nhạo con, mẹ còn che chở cô ấy như vậy.”

Trịnh Nghênh Xuân vẫn không hài lòng: “Khó có được dịp cô gái nhỏ đến nhà tôi, nếu anh mà doạ con bé chạy đi, sau này không dám đến thăm tôi nữa, thì phải làm sao đây? Lỗi của ai đây hả?”

“… Lỗi con, lỗi của con hết được chưa!”

Giang Nguyệt nhìn một già một nhỏ cãi nhau không ngừng, rốt cuộc không khống chế được biểu cảm của mình, khoé môi cô không tự chủ được mà nhếch lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Cô chưa từng được hưởng thụ tình yêu thương của người thân từ thế hệ trước, nhưng giây phút này, cô lại thật sự có thể cảm nhận được sự thiên vị và che chở của Trình Nghênh Xuân đối với cô.

Thật vất vả mới có thể quét dọn sạch sẽ nước đọng ở trong sân, mấy người bọn họ lúc này mới bày một cái bàn ở ngoài trời, Trình Nghênh Xuân bưng thức ăn đã được hâm nóng ra bên ngoài.

Đều là đồ ăn nhà nấu, ba người liền trực tiếp ngồi ở trong sân ăn cơm trưa.

Giống như Thịnh Sóc Thành nói, bà Trình không thích phô trương xa hoa lãng phí. Sinh nhật của bà ngay cả bánh kem cũng không đặt, nhưng nhìn bà vẫn rất vui vẻ.

“Lúc trước bà có tặng cho cháu bộ vải thêu hoa hồng kia, cháu lấy nó dùng để làm gì?” Nghe bà cụ hỏi, Giang Nguyệt lập tức buông bát đũa xuống, hơi đứng thẳng người, vô cùng lễ phép trả lời lại bà:

“Để làm sườn xám ạ.”

“Tốt, chất liệu kia quả thật rất thích hợp để làm sườn xám.” Trình Nghênh Xuân vừa nghe, ánh mắt liền cười đến híp lại:

“Cô gái này thật có mắt nhìn, sao lại không mặc tới đây cho bà xem một chút?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui