Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Hô hấp Giang Nguyệt lập tức cứng lại, một lần nữa nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, phát hiện ra người gọi là Tiêu Kỳ Nhiên.

Bởi vì chuyện bộ phim không thông qua thẩm duyệt mà không thể công chiếu, vừa rồi cô khóc rất thương tâm, thế cho nên lúc nghe điện thoại reo còn chưa kịp xem người gọi đến là ai đã bắt máy: “Tìm tôi có việc gì à?”

Cô cố gắng trấn tĩnh làm cho giọng nói của mình cũng trở nên bình tĩnh hơn, không hề lộ ra sơ hở, nhưng vẫn bị Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấu.

“Khóc cái gì, vì chuyện bộ phim?”

Tiêu Kỳ Nhiên vừa mở miệng đã chọc vào điểm yếu của Giang Nguyệt, vì nghe điện thoại nên cô thật vất vả mới có thể bình tĩnh lại, giờ phút này lại sôi sục dâng trào, nhưng vẫn cứng miệng: “Tôi không có khóc.”

“À, em nói em không khóc.” Tiêu Kỳ Nhiên cười cười, cũng không vạch trần sự bướng bỉnh của cô, cũng hùa theo cô nói:

“Gần đây em có tập kịch không? Tôi có một người bạn muốn đến xem. Em có thể lấy cho tôi hai vé được không?”

Vốn tâm trạng của Giang Nguyệt đang có chút sa sút, nghe được Tiêu Kỳ Nhiên đến hỏi cô muốn mua vé xem kịch, còn muốn dẫn người khác đi xem, tức giận trực tiếp xả lên người anh, giọng nói lạnh lùng băng giá:

“Muốn xem biểu diễn thì có thể tự mình đi mua vé, tôi không phải người bán vé.”

“Vậy em nói cho tôi biết, buổi biểu diễn của em là vào ngày nào?” Tiêu Kỳ Nhiên không chút gấp gáp, cũng không cãi nhau với cô.

Bị anh hỏi như vậy, Giang Nguyệt mới đột nhiên nhớ đến, mình còn đang đắc tội với Thịnh Sóc Thành, không biết ngày sau còn có thể ở lại trong đoàn kịch nói hay không, con đường tương lai sau này càng khó đi hơn.

Tâm trạng cô vô cùng buồn bực, vốn định mắng hắn, nhưng khi vừa mở miệng lại tràn đầy uỷ khuất: “... Tôi không biết liệu tôi có thể diễn ở đoàn kịch nói nữa hay không.”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên nheo lại, nhưng giọng nói vẫn ôn nhu hỏi thăm cô: “Vì sao, là do bị thương?”

“Không có, là do tôi chọc giận Thịnh Sóc Thành.” Giang Nguyệt ôm điện thoại, tâm trạng không khống chế được, một khi đã bắt đầu, liền tiếp tục nói:

“Tôi cãi nhau với ông ấy, còn nói những lời rất mạo phạm, chắc rất nhanh thôi tôi sẽ bị đuổi khỏi đoàn kịch.”

Cô càng nghĩ càng khổ sở, “Tôi cái gì cũng không làm được, đóng phim cũng không được, diễn kịch cũng không xong, tôi đúng thật sự là phết vật.”

Giang Nguyệt cầm điện thoại di động, cả người ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, trong vô thức túm chặt chăn, cười khổ nói:

“Sống đến độ như tôi hiện tại, có phải rất thất bại hay không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nghe giọng nói mềm mại ở đầu dây bên kia đang không ngừng oán giận, cơn thèm thuốc lá cùng những phiền não vừa rồi bỗng nhiên đều tiêu tan hết:

“Không có chuyện gì đâu.”

Anh vừa cầm điện thoại di động, vừa mặc áo khoác: “Em từ từ nói với tôi, em và Thịnh Sóc Thành đã xảy ra mâu thuẫn gì, tôi giúp em tìm ông ta nói chuyện.”

Giang Nguyệt trầm mặc một chút, hơn nửa ngày không nói thêm lời nào.

“Nguyệt Nguyệt?” Không nghe được động tĩnh từ đầu dây bên kia, Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng điện thoại bị ngắt, cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, lại gọi cô:

“Sao không nói gì vậy, em ngủ quên rồi à?”

“Không có.” Giang Nguyệt trả lời, lại hỏi ngược lại: “Tại sao anh lại giúp tôi?”

Loại ngữ điệu ôn nhu mà bình thản này của anh khiến cho cô kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Người đàn ông này đang có ý định xấu xa gì đây?

Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, khẽ cười, kiên nhẫn giải thích với cô:

“Nếu tôi muốn theo đuổi em, dù sao cũng phải giúp em giải quyết một chút vấn đề thực tế. Nếu không thì sao có thể lấy lòng em được, đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui