“Nếu như tôi đã nói là muốn theo đuổi em, dù sao thì tôi cũng phải có một chút hành động thiết thực đi, chẳng lẽ không phải sao?”
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Kỳ Nhiên truyền tới, Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng mà mở to hai mắt, giữa hai hàng lông mày có chút nghi hoặc, cô kinh ngạc đến mức sững người.
Vậy ra là anh thật sự nghiêm túc.
“Được rồi, tôi cúp máy đây.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên hơi khàn khàn, lộ ra một cỗ lơ đãng tản mạn:
“Thời gian không còn sớm nữa, em nên đi ngủ đi, sáng mai tôi sẽ gọi chào buổi sáng với em.”
Lời nói của hắn giống như là bùa chú, câu lòng người đến ngứa ngáy.
Mới nói được vài câu, Giang Nguyệt đã bắt đầu cảm thấy choáng váng đến hoa mắt. Cả người cô nhẹ nhàng phiêu lãng, như có một loại cảm giác xung quanh toàn là bong bóng màu hồng.
Cô cầm điện thoại, thế nhưng lại có chút luyến tiếc không muốn cúp máy.
“Không ngủ sao?” Người đàn ông nghe thấy tiếng hít thở từ đầu dây bên kia, trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý:
“Có muốn tôi kể chuyện dỗ em ngủ không?”
Bong bóng màu hồng lập tức vỡ tung!
“Cái này không cần anh bận tâm, anh vẫn là nên đi kể chuyện xưa cho người khác nghe đi, tạm biệt.” Giọng nói Giang Nguyệt lạnh lùng, rất dứt khoát mà cúp điện thoại.
Tiêu Kỳ Nhiên: “…”
Hắn hình như lại làm cô tức giận nữa rồi.
Nhìn điện thoại bị cúp, Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt hồi lâu, hắn suy nghĩ một chút, cũng không biết bản thân hắn đã nói sai chỗ nào, mà thái độ của đối phương còn lật nhanh hơn là lật sách.
Đầu bên kia, Giang Nguyệt đang ngồi xếp bằng ở trên giường, tay nắm chặt điện thoại, màn hình vẫn đang bật, trong đầu cô hiện lên những lời mà Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói.
Hắn nói hắn sẽ kể chuyện cho cô nghe để dỗ cô ngủ?
Cách theo đuổi các cô gái nhỏ của hắn thực sự đủ tệ, không có một chút mới mẻ.
Nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên cũng từng dùng giọng điệu như vậy, nhẹ nhàng dỗ dành và kể chuyện cho Tần Di Di trong vô số đêm mất ngủ của cô ta.
Một cảm giác chua xót dâng lên, cảm giác khó chịu xộc thẳng vào khoang mũi, đôi mắt vừa khóc của Giang Nguyệt lại muốn khóc thêm một lần nữa.
Cô cầm lấy chiếc gối ôm vào trong ngực, cánh tay thu vào bên trong, dần dần ôm chặt lấy chiếc gối, cô cố gắng dùng cách này để lấp đầy trái tim của bản thân.
Rõ ràng là cô không nên oán trách, nhưng vẫn không thể khống chế được mà nghĩ đến những cảnh tượng đó. Mỗi một cảnh tượng đều khiến cho cô cảm thấy khó thở.
Bởi vì cúi đầu mà nước mắt cô rơi xuống màn hình, Giang Nguyệt lấy mu bàn tay lau đi, kết quả cô lại vô ý chạm vào nút bấm, điện thoại lại thực hiện cuộc gọi đi.
Nhìn hình ảnh đang bấm số trên màn hình, Giang Nguyệt hoảng sợ muốn cúp máy, nhưng cô không ngờ tới đầu dây bên kia lại bắt máy còn nhanh hơn cả cô:
“Nguyệt Nguyệt?”
Giang Nguyệt lúng túng đến mức muốn chui xuống hố: “… Tôi bấm nhầm.”
Giọng nói của cô vẫn ôn hoà như trước, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại tinh ý nhận ra giọng mũi nặng hơn vừa rồi của cô:
“Sao em lại khóc?”
Khoảnh khắc nghe được giọng nói của hắn, mặt Giang Nguyệt liền nóng lên.
“… Làm sao anh biết?”
“Giọng điệu này của em, tôi rất khó để nghe không ra.”