Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Rất rõ ràng, Tiêu Kỳ Nhiên rất để ý đến Giang Nguyệt.

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Ừ, cô ấy là diễn viên chính của bộ phim.”

“Hèn chi.” Thượng Trạch Văn nhận được câu trả lời khẳng định, cười nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, anh ta trêu chọc nói:

“Cô ấy rất xinh đẹp, rất đáng giá để vung tiền.”

Loại phương thức thông qua ngoại hình của phụ nữ để đo lường giá trị này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy không vui, hai mắt hắn híp lại, vô cảm nhấp một ngụm rượu.

“Tuy nhiên...” Thượng Trạch Văn dừng lại, anh ta cố ý kéo dài ngữ điệu nói:

“Nhưng Tiêu à, anh có nhiều tiền như vậy, chỉ vì mua một nụ cười của mỹ nhân, cũng không tính là quá có lời.”

“Có thể mua được, thì đã là có lời rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn lại anh ta, giọng nói bình tĩnh, hắn không quanh co với anh ta nữa:

“Anh có đối tác nào thích hợp muốn giới thiệu không?”

Thượng Trạch Văn tất nhiên không có khả năng vô duyên vô cớ tìm hắn.

Tất cả mọi người đều là thương nhân, trong ruột có chút quanh co, trong lòng mọi người đều không nói ra.

Bình thường ăn chơi quậy phá, đến lúc có thể vớt chút lợi ích, cả đám ngửi thấy mùi liền chạy tới.

Quả nhiên, anh ta nhếch môi nói: “Tiêu, anh cho rằng tôi làm gì ở Pháp?”

Tiêu Kỳ Nhiên: “Xin lắng nghe.”

Thượng Trạch Văn nhún vai, giọng nói anh ta nhẹ nhàng: “Lúc trước tôi đã nói với anh, tôi làm nghệ thuật, bình thường rất dễ dàng quen nhiều nhà phát hành, chuyện này rất easy.”

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không có gì bất ngờ, ánh mắt hắn vẫn thanh tỉnh như trước, khí thế của hắn quý phái đến bức người, ánh mắt không nhẹ không nặng mà rơi vào trên người anh ta:

“Vậy nói điều kiện đi.”

“Đám bạn bè của tôi, rất đắt.” Thượng Trạch Văn hút một điếu xì gà.

Tiêu Kỳ Nhiên: “Không sao cả, tôi sẽ phụng bồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Thượng Trạch Văn cười ngửa ra sau: “Tiêu, anh nghiêm túc đấy à, muốn toàn bộ được chiếu?”

“Toàn bộ!” Anh nhấn mạnh từng chữ, chỉ nhàn nhạt biểu đạt thái độ của anh.

Thượng Trạch Văn càng nhìn hắn anh ta càng cảm thấy buồn cười, anh ta lẩm bẩm:

“Tiêu, số tiền này anh có thể đi mua mười người phụ nữ giống Giang Nguyệt, anh có hiểu không?”

“Thời gian không còn sớm.” Tiêu Kỳ Nhiên cài khuy tay áo, hắn không kiên nhẫn nói: “Tôi đi trước, cáo từ.”

“Này…” Thấy Tiêu Kỳ Nhiên thật sự đứng dậy, Thượng Trạch Văn gọi hắn lại:

“Tiêu, người khác đều chú ý hàm súc, sao anh lại thẳng thắn như vậy? Thật không thú vị.”

Tiêu Kỳ Nhiên lại một lần nữa ngồi trở lại ghế, ung dung nhìn anh ta: “Chuyện làm ăn, tôi không thích quá hàm súc.”

Thấy hắn không có kiên nhẫn, Thượng Trạch Văn cũng thấy tốt nhất là nên thu lại, anh ta vươn năm ngón tay ra lắc lắc:

“Năm triệu đô, tôi giúp anh khơi thông quan hệ, làm tốt quan hệ công chúng, công thêm việc có thể thuận lợi chiếu tại Pháp.”

Anh ta suy nghĩ một chút, lại nói thêm: “Nhưng giá trị thương mại của bộ phim này tôi phải đánh giá trước, phải cho tôi xem trước bộ phim.”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu: “Thành giao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui