Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhướng mày, dùng mắt đánh giá hai người, sau đó nở nụ cười: “Xem ra không cần giới thiệu, thì ra hai người là người quen cũ.”

Khi nghe được từ “baby”, sắc mặt Ngu Vãn tái nhợt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Bàn tay buông thõng bên hông run lẩy bẩy. Hiển nhiên Ngu Vãn bị anh ta làm cho sợ hãi, nhưng cô ta vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh:

“Anh Thượng.”

“Ôi, baby, em gọi tôi xa cách như vậy, tôi sẽ đau lòng đó.” Thượng Trạch Văn làm bộ kêu lên kinh ngạc, giả vờ tỏ ra buồn bã.

Anh ta lướt qua Tiêu Kỳ Nhiên, cười một tiếng, ghé sát vào tai Ngu Vãn, giọng nói trầm thấp như ma quỷ, hơi thở phả vào vành tai cô ta: “Em biết không, tôi vẫn thích em gọi tôi là…”

“Tiêu tổng, anh ta quấy rối tình dục tôi.” Ngu Vãn cứng nhắc cắt ngang, lui về phía sau mấy bước, hàm răng vẫn run rẩy như trước, trong ánh mắt chứa vẻ cầu cứu nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên:

“Mau đuổi anh ta ra ngoài!”

Thượng Trạch Văn đưa tay, nhún nhún vai: “Chuyện này e rằng không thể theo ý em được, tôi là khách mà Tiêu tổng mời tới để bàn chuyện làm ăn.”

Anh ta lại cười, quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “Hơn nữa, vừa rồi Tiêu tổng đã đồng ý với tôi rằng tôi có thể tùy tiện chọn một người phụ nữ để đưa đi.”

“Baby, em đoán xem tôi sẽ chọn ai?” Anh ta cười đến run người, bàn tay dùng sức bóp mạnh má Ngu Vãn, lời nói mang theo ám chỉ:

“Em biết đáp án mà, cục cưng.”

Lúc này, adrenaline trong Ngu Vãn tăng vọt vì quá sợ hãi, khát vọng sống sót buộc cô ta phải vội vàng nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, coi anh như cọng rơm cứu mạng:

“Tiêu tổng, tôi muốn nói chuyện riêng với anh!”

Giọng của cô ta gần như hét lên.

Tiêu Kỳ Nhiên hơi cau mày, đôi mắt sâu thẳm tối xuống nhưng mặt vẫn không đổi sắc, giọng điệu rất bình tĩnh:

“Anh Thượng, để tôi nói chuyện với nghệ sĩ của mình trước đi.”

“Được thôi, địa bàn của anh, do anh quyết định.” Thượng Trạch Văn đẩy Ngu Vãn ra như ném một món đồ chơi, sau đó búng ngón tay, mỉm cười nhường vị trí:

“Tuy nhiên đừng để tôi chờ quá lâu đấy.”

Bây giờ Ngu Vãn mới cảm thấy như được đại xá, cuối cùng cũng có cơ hội hít thở sau một khoảng thời gian thở không thông.

“Đến phòng làm việc của tôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên vừa dứt lời liền xoay người đi về phía văn phòng.

Ngu Vãn muốn đuổi theo nhưng hai chân cứng như đá, toàn thân không có sức lực. Cô ta dùng sức cắn môi một cái khiến cho bản thân tỉnh táo lại, lúc này mới cất bước đi qua.

“Ngồi đi.”

Khuôn mặt của Ngu Vãn vẫn không có chút máu, lớp son trên môi lúc này cũng không cải thiện được khí sắc của cô ta, cả người giống như bị hút cạn, hồn vía trên mây.

Nhìn người phụ nữ đối diện, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn sâu vào cô ta, mặt không đổi sắc mở miệng nói:

“Muốn nói chuyện gì? Tôi không có nhiều thời gian.”

Ngu Vãn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Có thể cho phép tôi uống một ly nước được không?”

Sau khi nhận được sự ngầm đồng ý từ Tiêu Kỳ Nhiên, Ngu Vãn đứng dậy đi lấy cốc giấy, cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một cốc nước.

Lúc rót nước, tay cô ta run lẩy bẩy, một vài giọt nước bị bắn lên mặt bàn.

Có thể thấy được cô ta đang khá hoảng sợ.

Ngu Vãn từ từ uống sạch nước trong ly, tâm trạng cũng bắt đầu ổn định, sau đó mới mím môi, ánh mắt vô thức nổi lên một tầng hơi nước:

“A Nhiên, xin anh cứu em.”

Cả văn phòng rơi vào im lặng.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn thờ ơ với đôi mắt đẫm lệ của cô ta: “Ai muốn hại cô?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui