Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Vậy thì thay vì đợi ngài mở miệng, không bằng tôi thông minh một chút, tự động rời khỏi đoàn kịch nói.”

Bầu không khí có chút căng thẳng.

Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, huống hồ là thái độ chính trực trong lời nói của Giang Nguyệt lúc ấy, nếu bây giờ cô đổi ý nhận lỗi, thì cô thật sự cũng không nói được.

Cô dứt khoát nghiêm túc nói: “Nếu như là tôi đắc tội ngài trước, thì tôi nên tự giác một chút, không để cho ngài phải khó xử.”

Thịnh Sóc Thành cười cười: “Thật ra cô khá hiểu chuyện, điều này khiến cho người khác đỡ bận tâm hơn.”

Tim Giang Nguyệt đạp dữ dội.

Ý tứ trong lời nói này, không chừng chính là tính toán cho cô chấm dứt hợp đồng với đoàn kịch.

Một năm nay, thực là một năm tràn đầy xui xẻo.

Cô hiện tại không thể làm minh tinh được, cô rất vất vả mới có thể có chút khởi sắc trong kịch nói, lại bởi vì bản thân xúc động, nói sai, nên bây giờ ngay cả chén cơm cũng sắp mất.

Giang Nguyệt ơi là Giang Nguyệt, mày thật đúng là càng sống lại càng thụt lùi.

“Vắng mặt ba ngày, khấu trừ tiền lương theo quy định.” Bàn tay của Thịnh Sóc Thành buông xuống đầu gối, giọng nói uy nghiêm:

“Từ ngày mai trở đi, cô vẫn làm việc như thường lệ.”

Giang Nguyệt sửng sốt.

“Tôi đã sống đến từng tuổi này rồi, tôi cũng sẽ không đến mức chỉ vì mấy câu nói của tiểu bối mà để trong lòng, lại gây khó dễ cho cô. Huống hồ những lời cô nói, về sau tôi có suy nghĩ một chút, cũng không phải không có lý.”

Thịnh Sóc Thành ngồi thẳng, ăn mặc chỉnh tề, ông rất phong độ từ từ nói: “Cô không cần quá căng thẳng. tTôi không có ý định trách cứ cô, tôi còn phải cảm ơn cô cho thật tốt, vì tôi còn có chuyện muốn nhờ cô.”

Giang Nguyệt nghe xong, cô không khỏi dừng lại một chút, cảm thấy ngoài ý muốn nói: “Ngài cứ nói thẳng là được.”

Ánh mắt của Thịnh Sóc Thành nghiêng sang, nhìn Giang Nguyệt: “Trên người cô có bóng dáng của A Chỉ, ý của tôi là, cô rất giống với cô ấy khi còn trẻ.”

Trong nháy mắt khi cô nhìn ánh mắt của ông, trong lòng Giang Nguyệt báo động mạnh mẽ, hai tay cô theo bản năng che trước người:

“Thịnh tổng, giữa chúng ta chênh lệch rất nhiều tuổi, hơn nữa tôi cũng không có ý định…”

“Thu hồi những suy nghĩ không nên có trong đầu của cô lại đi.” Thịnh Sóc Thành liếc cô một cái, ông ho khan hai tiếng, không nhanh không chậm nói:

“Tôi cũng không có ý định không nên có gì với một cô gái đáng tuổi con gái tôi.”

Thì ra là cô hiểu lầm ý ông, Giang Nguyệt nhất thời quẫn bách không thôi.

“Bởi vì cô và cô ấy giống nhau, cho nên tôi nghĩ hai người nên giống nhau ở một số điểm, cho nên tôi muốn xin vài lời khuyên từ cô.”

Giang Nguyệt thụ sủng nhược kinh: “Ngài cứ nói đi.”

“Những gì cô nói với tôi lần trước, tôi cảm thấy rất có đạo lý, nhưng tôi lại không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tôi cùng A Chỉ yêu nhau, tại sao cô ấy lại chưa bao giờ đem loại tâm tình này nói cho tôi biết?”

Giang Nguyệt nói: “Có lẽ, là phu nhân sợ ngài sẽ buồn.”

“Giải thích thế nào?”

“Tình yêu của ngài dành cho phu nhân là không thể nghi ngờ. Nhưng ngài đã quen với việc cao cao tại thượng, sẽ không tự bố thí đi tình yêu, coi như là cùng một thứ cho phu nhân. Nếu phu nhân mở miệng nói, lòng tự trọng của ngài sẽ khiến ngài cảm thấy là phu nhân hoài nghi tình yêu của ngài dành cho phu nhân.”

“Phu nhân tin tưởng và không nghi ngờ gì về tình yêu của ngài, bà ấy cũng muốn làm cho ngài hạnh phúc, nên vì vậy mà đã chọn cách im lặng.”

Thịnh Sóc Thành nghe cô nói, ông hơi cúi đầu, lâm vào trầm tư.

“Giống như ý nghĩ của A Chỉ.” Rất lâu sau, Thịnh Sóc Thành mới lên tiếng: “Sau khi cô ấy kết hôn với tôi, cô ấy ngày càng trầm mặc.”

“Là tôi đã huỷ hoại cô ấy.”

Thịnh Sóc Thành nói đến đây, ông bất đắc dĩ thở dài nói: “Tôi cứ tưởng là cô ấy đang hạnh phúc, nhưng tôi lại là người thúc đẩy cái chết của cô ấy.”

Ánh sáng ở trong mắt của ông có chút ảm đạm, thắt lưng thẳng tắp của ông lúc này thoạt nhìn có chút cong vẹo, trạng thái cả người ông đều đè nén xuống.

Trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy có chút khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui