“Đưa điện thoại của cậu cho tôi.” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên rất nhạt, trong giọng nói của hắn không một tia cảm xúc.
Tiết An sửng sốt một chút, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, cậu ta nói không ra lời: “Tiêu tổng, ngài muốn làm cái gì?”
“Đưa tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên lặp lại một lần nữa với sự thiếu kiên nhẫn.
Trong lòng của Tiết An nhất thời trống rỗng, trong lời nói của cậu ta lúc này còn không có chút phân lượng nào: “Tiêu tổng, gần đây tôi không có tìm công việc khác!”
Tiêu Kỳ Nhiên: “…”
Tốt lắm!
Mặt anh tối sầm lại: “Cậu muốn đổi việc?”
Tiết An sợ tới mức nói lắp bắp: “Không! Tất nhiên là không! Chỉ là tôi cảm giác gần đây chất lượng công việc của tôi có chút sa sút. Không phải là sắp cuối năm rồi sao? Tôi lo lắng là công ty sẽ sa thải nhân viên, tôi…”
Cậu ta chắp hai tay lại, lập tức nhận sai: “Tiêu tổng, ngài phải tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối không có ý định từ chức, tôi chỉ sợ ngài sẽ đuổi tôi, cho nên tôi chuẩn bị trước thôi!”
Tiêu Kỳ Nhiên chậm lại, anh không nghĩ tới Tiết An sẽ đem hết toàn bộ suy nghĩ nói ra như vậy.
“Quên đi.” Tiêu Kỳ Nhiên xua tay: “Tôi không có ý định sa thải cậu, cậu nên thành thật tiếp tục làm việc.”
“Vâng ạ!” Tiết An như được đại xá, cậu ta coi như là đã được ăn một viên thuốc an thần.
Hiện tại áp lực công việc lớn như vậy, cậu ta đã đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm, đãi ngộ vẫn rất tốt, vì vậy cậu mới không muốn từ chức.
“Bây giờ, đưa điện thoại cho tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên sốt ruột giơ tay.
Tiết An dứt khoát đưa điện thoại bằng cả hai tay.
Tiêu Kỳ Nhiên dùng điện thoại của Tiết An gửi tin nhắn cho Giang Nguyệt.
[Đang bận à?]
Đối phương nhanh chóng trả lời: [Đang diễn tập kịch nói, cậu tìm tôi có việc gì không?]
Hai giây sau, mặt của Tiêu Kỳ Nhiên không chút thay đổi, ánh mắt của hắn nhìn ảnh đại diện của Giang Nguyệt, hắn tiếp tục nhắn:
[Diễn tập kịch có mệt hay không, nhớ chú ý nghỉ ngơi.]
Giang Nguyệt: [… Rốt cuộc là cậu tìm tôi có việc gì?]
Tiêu Kỳ Nhiên không bỏ qua: [Tiêu tổng muốn gặp chị một lần, khi nào thì chị có thời gian rảnh?]
Tiết An không biết ông chủ cầm điện thoại gửi tin nhắn cho ai, nhưng anh có thể cảm nhận được sắc mặt của hắn ngày càng khó coi.
Cuối cùng khi hắn trả lại điện thoại cho cậu, lịch sử trò chuyện cũng đã bị xoá sạch sẽ.
Tiết An vẫn tò mò hỏi hắn: “Tiêu tổng, vừa rồi ngài gửi tin nhắn cho ai sao?”
“Giang Nguyệt” Tiêu Kỳ Nhiên thuận miệng trả lời lại một câu.
“Ồ, ngài định rủ chị ấy đi chơi sao?” Tiết An cẩn thận suy đoán, trong lòng anh còn buồn bực, vì sao Tiêu tổng lại không tự mình hẹn Giang Nguyệt, mà nhất định phải vòng vo dùng điện thoại của cậu để hẹn.
Tiết An hỏi: “Ngài không liên lạc được với chị Giang Nguyệt sao?”
“Tôi bị cô ấy chặn rồi.”
Tiết An cảm thấy kinh hãi.
Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt bổ sung thêm một câu: “À, cậu cũng bị cô ấy chặn rồi.”
Tiết An: “!”
Cậu ta thậm chí còn cảm thấy sợ hãi hơn.
Tiết An hoảng loạn lấy điện thoại ra, gửi cho Giang Nguyệt một cái biểu tượng cảm xúc đáng yêu, thì nhìn thấy dấu chấm than to đùng, cậu có chút khóc không ra nước mắt.
Ông chủ của cậu thật sự không phải là người. Ngay cả cậu cũng không thể làm người ngay thẳn được nữa rồi!
Trên đường về, Tiết An vừa lái xe vừa ôm mặt, trong lòng anh đang suy nghĩ phải giải thích với Giang Nguyệt như thế nào.
“Đừng có làm ra bộ mặt đó nữa. Phiền!”
“Được, Tiêu tổng.”
Khóe môi đang rũ xuống của Tiết An lập tức nhếch lên.
Đầu năm nay, muốn kiếm miếng cơm cũng thật khó…