Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Trong phòng bệnh, Ngu Vãn chậm rãi tỉnh lại, sắc mặt của cô ta còn tái nhợt, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Hạc.”

Thấy Ngu Vãn đã tỉnh, Bạch Hạc lập tức đi tới, nâng cô ta dậy: “Chị Ngu Vãn, chị có chỗ nào không thoải mái không?”

Ngu Vãn lắc đầu, ánh mắt của cô ta liếc nhìn ngoài cửa: “A Nhiên…”

“Anh ấy đi rồi.” Bạch Hạc bất đắc dĩ, sợ Ngu Vãn sẽ đau lòng khổ sở, nên đành phải tùy tiện nói dối:

“Anh ấy nói công ty của anh ấy có việc, nên phải về trước, nói không chừng trễ một chút anh ấy sẽ trở lại thăm chị.”

Ngu Vãn gật gật đầu, mỉm cười nhợt nhạt nói: “Hạc Hạc, làm phiền em ở lại đây chăm sóc chị rồi. Chị không có vấn đề gì nghiêm trọng, lát nữa có thể xuất viện được rồi.”

Cô ta nói thêm: “Đừng trách anh họ của em, là chị đột nhiên bị bệnh, không thể kiểm soát được cảm xúc, là chị ảnh hưởng đến anh ấy.”

Cô ta càng nói như vậy, càng làm cho Bạch Hạc cảm thấy có lỗi với cô ta hơn.

Chị Ngu Vãn đâu phải là không sao, rõ ràng là chị ấy đang cực kỳ có vấn đề.

Bạch Hạc nhớ tới thái độ lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng không khỏi tức giận, cô âm thầm cầu nguyện con đường theo đuổi vợ của anh họ mình ngày càng xa vời và gian khổ.

Vì cái tính tình khó ưa của mình, cả đời này đều không theo đuổi được chị Ngu Vãn!

Tỉnh lại uống chút nước, lại nói với Bạch Hạc mấy câu, Ngu Vãn gần như đã khôi phục lại một chút sức lực, bác sĩ cũng nói cô ta không cần điều trị ở bệnh viện, chỉ cần kê một chút thuốc an thần là có thể xuất viện.

Trên đường về, Ngu Vãn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi Bạch Hạc: “Em không liên lạc được với Tần tiểu thư sao?”

Bạch Hạc nói: “Em không liên lạc được với cô ấy, nhưng em biết gần đây cô ấy đang làm phục vụ tại một quán bar.”

Từ sau khi Ngu Vãn nhờ, Bạch Hạc liền gọi điện cho Tần Di Di, nhưng không có người bắt máy, thế nào cũng không tìm được cô ấy. Thông tin hiện tại, là do Bạch Hạc tìm bạn bè trong giới để hỏi thăm.

Không nghĩ tới Tần Di Di bây giờ đã đến mức đi làm nhân viên phục vụ trong quán bar, Bạch Hạc khi biết được tin này có chút kinh ngạc.

Ngu Vãn rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Vậy hôm nay có tiện để chúng ta qua đó không?”

Cô ta cần gặp Tần Di Di ngay lập tức.

“Thuận tiện, bạn của em là thành viên của quán bar đó.” Trong lòng Bạch Hạc áy náy với Ngu Vãn, nên giờ phút này càng muốn bù đắp cho cô ta:

“Lúc nào chị cũng có thể đến đó chơi, nhưng chị không thể uống rượu.”

Ngu Vãn lộ ra nụ cười, nắm lấy cánh tay Bạch Hạc: “Tiểu Hạc, em thật là chu đáo.”

Bạch Hạc có chút ngượng ngùng.

Bạch Hạc thích Ngu Vãn từ tận đáy lòng, so với bất cứ ai cô càng hy vọng Ngu Vãn được hạnh phúc.

Lúc ở nước ngoài, lúc ấy Bạch Hạc vẫn còn là luật sư thực tập, hoàn toàn là không có ai thuê cô ấy làm cố vấn. Cô có một thân tri thức nhưng không có chỗ nào để có thể phát huy, nhưng Ngu Vãn đã chọn cô.

Sau này khi Bạch Hạc bị đối thủ âm thầm hãm hại, vẫn là nhờ thanh danh cùng thân phận ưu việt của Ngu Vãn ra tay tìm người cứu giúp.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn ở nước ngoài, Ngu Vãn lại giúp Bạch Hạc hết lần này đến lần khác, ân tình như vậy, cô không thể nào quên.

Hiện giờ Ngu Vãn là một cô công chúa gặp nạn, cô đương nhiên phải bảo vệ cho thật tốt.

Mắt thấy cũng sắp đến giờ mở cửa của quán bar, hai người trở về thay quần áo, ăn mặc đơn giản một chút.

Wildberry Club.

Bầu không khí ở bên trong câu lạc bộ giống như cái tên của nó, rất hoang dã.

Nam nữ ở bên trong, chẳng biết ai nắm tay ai, người xa lạ cũng có thể hôn nhau, còn có những cặp “tình nhân sương sương” chỉ nhìn nhau bằng mắt liền ôm eo đi ra ngoài.

Âm nhạc cũng được mở to, nhưng ánh sáng lại được làm mờ đi để tạo ra vỏ bọc tốt nhất cho một số thứ mờ ám.

Bạch Hạc nắm chặt tay Ngu Vãn, ở trong hoàn cảnh ồn ào ghé sát vào lỗ tai của cô ta: “Chị Ngu Vãn, em đã đặt phòng trước rồi, hoàn cảnh bên trong yên tĩnh hơn một chút.”

Ngu Vãn gật gật đầu, ánh mắt cô ta hờ hững nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Những nơi như thế này, cô ta ở nước ngoài đã đến không ít lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui