Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Người hắn thực sự muốn bảo vệ là ai?”

Ngu Vãn vừa hỏi câu này ra khỏi miệng, cánh cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra một cách thô bạo, hai người đàn ông to lớn vừa mới đi vào, rất khách khí nói với Ngu Vãn:

“Tiểu thư, thời gian đã đến, đừng làm khó chúng tôi.”

Không đợi có câu trả lời, hai người đó lại một lần nữa tiến lên khiêng Tần Di Di đi ra ngoài.

Mà Tần Di Di gần như không phản kháng, dường như đã quen với tất cả những điều này mà không có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

Phản kháng cũng không có hiệu quả!

“Chị Ngu Vãn, bọn họ sao lại nghe lời chị vậy?” Bạch Hạc nhìn một màn này, cảm thấy không thể tin được.

“Đó là người của mợ chị.” Ngu Vãn thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên sự lo lắng:

“Bọn họ cho chị nói chuyện với cô ấy một chút, chỉ vì chị là họ hàng của Đàm Di Tông.”

Ngu Vãn cảm thấy thật đáng tiếc.

Chỉ thiếu một chút, thiếu chút nữa là có thể từ trong miệng Tần Di Di biết được người Tiêu Kỳ Nhiên muốn bảo hộ là ai.

Nhưng trong lòng cô ta cũng biết, nếu muốn mượn Tần Di Di lần nữa nhất định sẽ kinh động đến mợ của cô ta.

Tạm thời cũng không cần chỉ vì Tần Di Di mà đắc tội nhà họ Chu.

Ngu Vãn thu hồi tâm tư, quay đầu nhìn Bạch Hạc, thân thiết nói: “Tiểu Hạc, vừa rồi em cũng nghe Tần tiểu thư nói rồi đấy, trong lòng anh họ của em có người mà anh ấy muốn bảo vệ.”

Bạch Hạc nặng nề gật đầu, đương nhiên cô nghe rõ, nhưng cô vẫn không muốn tin người mà anh họ yêu sâu đậm lại không phải là Ngu Vãn.

“Có vẻ anh họ em thật sự là không còn tình cảm với chị nữa rồi, không cần tiếp tục cưỡng cầu.” Ngu Vãn bất đắc dĩ cười cười, trông rất nhẹ nhõm:

“Xem ra, cuộc sống sau này chị phải dựa vào chính mình cùng Thượng Trạch Văn chống cự thôi.”

Nghe được sự bi thương trong lời nói của Ngu Vãn, Bạch Hạc lập tức trịnh trọng nói:

“Chị Ngu Vãn, em không thể trơ mắt nhìn chị nhảy vào hố lửa lần nữa, Thượng Trạch Văn là cầm thú, hắn sẽ giết chị!”

“Vậy chị phải làm gì đây? Chị đã không còn đường lui nữa rồi.”

“Em sẽ nghĩ biện pháp…” Bạch Hạc cau mày, đầu óc vận động nhanh chóng, muốn nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.

“Ngày đó ở công ty, chị có thể cảm nhận được, Thượng Trạch Văn rõ ràng rất sợ A Nhiên.” Ngu Vãn thờ ơ nói:

“Nếu chị cùng A Nhiên kết hôn, cho dù là giả cũng tốt, nói không chừng có thể dọa lui Thượng Trạch Văn.”

“Chỉ là, A Nhiên chắc sẽ không đồng ý đâu.”

Sau khi bị Ngu Vãn dẫn dắt như vậy, suy nghĩ của Bạch Hạc dần dần trở nên rõ ràng.



Sau một ngày cuối tuần đầy nắng, Giang Nguyệt và Thịnh Sóc Thành cùng nhau trở về Bắc Thành.

Dù đã sống ở Bắc Thành hơn 20 năm nhưng khi máy bay vừa hạ cánh, Giang Nguyệt vẫn có chút không chịu được sự lạnh lẽo ở đây.

Mùa thu ở Bắc Thành, thời tiết có vẻ trong lành, nhưng gió đã bắt đầu có hương vị của mùa đông.

Chờ đến khi bước xuống máy bay không khi lạnh càng rõ ràng hơn. Giang Ly hít một hơi khí lạnh, khí lạnh từ cổ họng đi thẳng đến phổi, cả người đều tỉnh táo.

“Lạnh à?” Thịnh Sóc Thành nhìn Giang Nguyệt rụt cổ, thấp giọng phân phó: “Trương Nghị, lấy một cái chăn đến đây.”

Trương Nghị ở hàng ghế phụ phía trước lập tức lấy ra một cái chăn mỏng, đưa cho Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt rụt rè đưa tay tiếp nhận, mở chăn ra đắp lên đầu gối, trong lòng không hiểu cảm thấy ấm áp, có một cảm giác rất khó tả.

Sự quan tâm chăm sóc không chút tạp chất này từ những người lớn tuổi khiến cô cảm thấy rất ấm áp.

“Lát nữa xuống xe cô nên mặc áo khoác vào. Nhà cũ bên kia quanh năm không có người ở, hơi lạnh.”

Giang Nguyệt nói một tiếng cảm ơn, hai tay nhẹ nhàng cầm chăn, ngón tay tùy ý nghịch mấy cái tua rua nhỏ trên đó.

Chiếc chăn dường như được đặt làm riêng, sờ vào có cảm giác mềm mại, có kết cấu rất cao cấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui