Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Đây thật sự là một chuyện rất nhỏ, Giang Nguyệt cũng thật sự cũng đã quên mất.

Ấn tượng của cô về cô bé chỉ dừng lại ở nụ cười toả nắng trên khuôn mặt mỗi ngày khi cô bước vào công ty.

Thì ra khuôn mặt tươi cười kia, là đặc biệt vì cô mà nở rộ.

Cô cười lắc đầu, cô nghiêm túc khen ngợi cô bé một câu: “Em làm rất tốt, sau này nhất định có thể càng ngày càng tốt.”

Cô gái trịnh trọng gật đầu: “Chị Nguyệt, chị cũng vậy!”

Nói xong, cô gái ra hiệu cố lên với cô, rồi xoay người rời khỏi phòng chờ.

Trên mặt Giang Nguyệt vẫn là một nụ cười nhàn nhạt, nhưng khi cô thấy người đẩy cửa bước vào, nụ cười đột nhiên dừng lại.

Trong phòng chờ yên tĩnh ngăn nắp, một người đàn ông mặc âu phục giày da đi vào, khuôn mặt của anh tao nhã tôn quý, bước đi cũng rất thong dong trấn định, anh đi về phía ghế tiếp khách đối diện mà Giang Nguyệt đang ngồi.

“Sao lại là anh?” Giang Nguyệt khẽ nhíu mày, cô rõ ràng cảm thấy rất bất mãn với sự xuất hiện của hắn: “Anna đâu, sao cô ấy không tới đây?”

Anna là giám đốc điều hành của Giang San, tất cả công việc phát hành nội dung trước đó của Giang Nguyệt đều là do cô ấy phụ trách. Ngay cả cuộc điện thoại hẹn cô đến cũng là do Anna gọi cho Giang Nguyệt.

Tất nhiên, Giang Nguyệt cũng sẽ cho rằng tất cả mọi việc hôm nay, đều là do Anna làm việc với cô.

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi, trong giọng nói của anh không nghe ra một chút sơ hở nào: “Hôm nay Anna xin nghỉ phép.”

Giang Nguyệt mới không tin.

Anna nổi tiếng là một người cuồng công việc, ngay cả cuối tuần cô ấy cũng làm thêm giờ trong công ty, cô ấy làm thế nào có thể cố tình xin nghỉ phép đúng ngày hôm nay?

Ánh mắt cô hoài nghi đảo qua mặt Tiêu Kỳ Nhiên, mặt của anh vẫn không đỏ tim không nhảy, bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha: “Tôi đến nói chuyện với em về việc phát hành phim.”

Đôi mắt của Giang Nguyệt khẽ nâng lên: “Tiêu tổng mỗi ngày đều có ngàn công chuyện, anh không nên dành thời gian xử lý chuyện nhỏ này của tôi.”

Cô nói với vẻ xa cách và khách khí, trong lời nói của cô còn mang theo vẻ châm chọc:

“Bình thường anh bận rộn như vậy, cũng nên chú ý cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi.”

Trong những lời này của cô mang theo một chút nóng nảy, Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng nhìn Giang Nguyệt vài giây, giọng nói của anh trầm thấp:

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta nhất định phải như vậy sao?”

Giang Nguyệt cúi đầu, cô mím chặt môi, hai tay đan xen trước người, cô liên tục vặn vẹo ngón tay.

Trong tâm lý học, biểu hiện của cô là biểu hiện của tâm trạng bất an.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhận ra điểm này, anh cũng không có ý định làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, vì thế anh đẩy tài liệu trên bàn về phía của cô:

“Nói chuyện công việc đi, nói về chuyện có cách để xử lý việc “Tú Nương” được công chiếu.”

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cô cầm lấy tập tài liệu trên bàn, sau khi mở ra cô bắt đầu đọc nội dung ở bên trong.

Nhìn thấy được một nửa, trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy có chút bất an.

Chờ sau khi cô xem xong, tâm tình của cô nặng nề đóng tập tài liệu lại, nội tâm của cô giống như là vừa trải qua một trận động đất nhỏ vậy.

Hai tay cô ôm đầu gối, do dự một hồi rồi mới nói: “Biện pháp này cũng có thể khả thi, nhưng sau khi tiêu hết bảy đến tám mươi tiền vốn, thì hầu như cũng không kiếm được gì.”

Cô tung hoành trong giới giải trí nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt đương nhiên là có thể nhìn ra được lợi ích kinh tế đằng sau mà một kế hoạch có thể mang lại.

Theo kịch bản ở trong tập tài liệu này, bộ phim có thể mang lại lợi ích kinh tế rất ít gần như là hoàn toàn không có.

Đây là một bộ phim không thể kiếm được tiền.

“Tôi biết.” Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu: “Hiện tại đã xác định, biện pháp này là khả thi, nhà phát hành ở bên Pháp tôi cũng đã đàm phán xong rồi, dự định là đầu năm sau sẽ công chiếu ở Lyon, Pháp.”

Giang Nguyệt nghe xong, cô chỉ cảm thấy không thể tin được.

Thì ra lúc cô cảm thấy đã vô ích, và không còn hy vọng gì nữa, thế nhưng anh lại thay cô xử lý xong trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Thậm chí không cần cô phải trả thêm bất cứ thứ gì.

Cô bình phục lại nhịp tim một chút, cô mỉm cười theo phép xã giao thông thường nói:

“Tiêu tổng, tôi cảm thấy…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui