Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Mẹ của nó nhìn xa trong rộng, đã sớm dự đoán được nó sẽ nổi loạn, từ bé tí đã quản nó. Nhưng lúc đó tôi không để ý, hiện tại càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, ai cũng không khuyên được.”

Thịnh Sóc Thành sâu kín mở miệng: “Tôi không phản đối việc chơi xe đua. Nhưng bây giờ nó vì để lập kỷ lục mà đến mạng cũng không cần rồi, càng ngày càng chạy nhanh hơn. Tôi đã hơn năm mươi tuổi, làm sao có thể chịu được cảnh kẻ đầu bạc tiễn…”

“Dừng lại!” Giang Nguyệt lập tức lên tiếng, nghiêm mặt ngắt lời ông:

“Ngài đừng nói lung tung. Càng như vậy, càng phải tránh nói gỡ. Có một số lời không thể nói bậy bạ đâu.”

Bộ dáng khẩn trương của cô khiến Thịnh Sóc Thành vốn nghiêm túc không nhịn được: “Cô còn trẻ mà mê tín quá.”

“Đương nhiên rồi.” Giang Nguyệt rất thản nhiên: “Con người tôi thật ra rất tin vào số mệnh đó.”



Quay trở lại Hoa Thành, mọi thứ vẫn như cũ.

Cuộc sống của Giang Nguyệt rất yên bình, vẫn bận rộn trong đoàn kịch nói, thỉnh thoảng lại đến chỗ Trình Nghênh Xuân học thêu, cùng bà ăn cơm nói chuyện phiếm.

Giang Nguyệt nghĩ, có đôi khi cuộc sống cứ như vậy trôi qua cũng rất tốt.

Một ngày nọ, khi vở kịch kết thúc. Giang Nguyệt tẩy trang, thay quần áo và chào tạm biệt mọi người như thường lệ. Đến khi ra cổng thì lại nhìn thấy Thượng Trạch Văn cao lớn đang cười với cô.

“Thượng tiên sinh.” Giang Nguyệt hào phóng chủ động chào hỏi: “Vừa rồi anh có xem vở kịch không?”

“Có. Rất tốt. Rất Nice!” Anh ta tán thưởng: “Tôi ở dưới sân khấu, vỗ tay rất nồng nhiệt. Kịch bản chuyển thể rất tốt, hiệu quả còn tốt hơn ở Pháp gấp trăm lần.”

Giang Nguyệt biết hắn chỉ đang khen một cách khoa trương, vì thế khách sáo vài câu:

“Tôi chỉ thực hiện một số thay đổi bản địa hóa dựa trên sự hiểu biết của khán giả trong nước thôi. Hy vọng anh không cảm thấy khó chịu về điều đó.”

“Những vở kịch này đã nhận được phản hồi rất tốt từ khán giả, cảm ơn anh.”

Thương Trạch Văn hờ hững nhún vai, tùy ý giật giật cà vạt, tiết lộ tâm tình của hắn lúc này rất tốt:

“Hôm nay thời tiết tốt, có thể mời tiểu thư cùng tôi đi uống nước không?”

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, ngày mai là ngày nghĩ nên cũng không từ chối đi với anh ta:

“Có thể. Chúng ta đi đâu đây?”



Hầu hết các quán bar ở Hoa Thành đều theo phong cách tối giản. Ánh đèn tuy rằng tối, nhưng không khí lại rất lãng mạng.

“Tôi mời anh.” Sau khi ngồi xuống, Giang Nguyệt đưa menu về phía đối diện:

“Từ lúc hợp tác đến giờ còn chưa kịp mời anh Thượng ăn được bữa nào.”

“Baby, tôi không để ý những thứ này.” Không biết có phải bầu không khí thúc giục hay không, giọng điệu của hắn cũng trở nên có thâm ý hơn:

“Cô là mỹ nữ, đàn ông rất khó từ chối yêu cầu của mỹ nữ mà.”

Giang Nguyệt chỉ cười, theo giọng điệu của hắn nói giỡn: "Nhưng đàn ông cũng là người để ý được mất nhất mà phải không?"

Mặc dù Giang Nguyệt đang cười, đáy mắt lại nhiễm lạnh nhạt nhàn nhạt, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, dưới ánh đèn tối tăm mê ly, gần như không thấy rõ.

Ánh mắt Thượng Trạch Văn nhìn Giang Nguyệt không chút cố kỵ, trực tiếp lớn mật quan sát cô.

Hôm nay khi rời khỏi đoàn kịch, Giang Ly đã tẩy trang trước, nhưng dung mạo của cô càng thêm thanh lệ. Bởi vì quá thoải mái, lại quá lười biếng làm nên một vẻ đẹp rất tự nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui