Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt có thể nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của anh ta.

Một người phụ nữ xinh đẹp dựa vào diễn xuất mà mưu sinh, vọng tưởng trong sạch, sạch sẽ được tôn trọng, còn muốn có một chỗ đứng trong ngành, quả thực là vô căn cứ.

Giang Nguyệt chỉ cảm thấy tê dại.

Đàn ông càng ở vị trí cao thì càng như thế, có được một chút địa vị xã hội, liền cảm thấy đã có sứ mệnh quan trọng là giáo dục phụ nữ.

“Điều này có thể nói rõ, anh Thượng không nằm trong số những người có thể tiêu thụ tôi.” Giang Nguyệt biết trong chốc lát không thể thay đổi quan niệm của anh ta, vì vậy cũng không quan tâm đến việc tự hạ thấp mình:

“Anh không nên buộc tội tôi định giá bản thân quá cao. Mà là nên suy nghĩ khi nào bản thân anh mới có đủ năng lực đáp ứng được mức giá mà tôi đưa ra mới đúng.”

Cô cười như hoa, sử dụng cách đặc biệt của Thượng Trạch Văn để đáp lại anh ta, hóm hỉnh nói: “Hy vọng có thể chào đón anh càng sớm càng tốt.”

Thượng Trạch Văn bỗng nhiên cười rộ lên, bàn tay cầm ly rượu không khỏi run lên vì cười:

“Thú vị. Thật thú vị! Cô là một người phụ nữ rất thú vị, làm cho người ta rất khó quên.”

Nụ cười của hắn thâm trầm lạnh lùng, gằn từng chữ: “Trên thế giới này, đàn ông là chúa tể, phụ nữ là những bông hoa đẹp, là phần thưởng của chiến thắng, nhưng cũng chỉ có như vậy.”

“Tôi đã xem bộ phim của cô rồi, không thể không nói, từ góc độ nghệ thuật, diễn xuất của cô rất có sức hấp dẫn, nhưng mà, so what?”

Hắn nhún vai, thản nhiên nói: “Ngay cả trong phim, hình thức nghệ thuật dựa trên thực tế, phụ nữ không phải cũng trở thành nạn nhân của sự hỗn loạn, đến một cái tên cũng không còn sao.”

Lúc này, Giang Nguyệt mới hoàn toàn hiểu ra.

Thượng Trạch Văn nói một đống lời như vậy, từ cái chạm tay thăm dò lúc đầu cho đến những thảo luận phía sau, theo một ý nghĩa nào đó, chỉ là đang nói với cô một điều.

Hắn ngạo mạn, kiêu ngạo, tự phụ, từ đầu đến cuối chưa bao giờ có một chút nể nang nào đối với phụ nữ.

Đối với hắn mà nói, phụ nữ là món đồ vật. Nếu xinh đẹp thì sẽ nâng trong tay dỗ dành, còn không đẹp thì sẽ không lọt vào mắt hắn.

Loại người này không phải là Giang Nguyệt chưa từng gặp qua, thậm chí cô còn gặp qua không ít người như vậy trong giới giải trí. Nhưng phần lớn đều là nhân vật quyền cao chức trọng, động ngón tay là có thể phong sát cô, cô căn bản đắc tội không nổi.

Cho dù gặp phải, cũng chỉ có thể trong lòng tự nhận xui xẻo, ngoài mặt giả vờ nhu thuận.

Nhưng bây giờ cô không cần.

Cô không có gì cần phải sợ đắc tội.

Giang Nguyệt cười cười, ngay cả hứng thú nói chuyện cũng hoàn toán không có.

Sắc mặt Giang Nguyệt lạnh như băng, lãnh đạm chuẩn bị chấm dứt trải nghiệm không vui tối nay:

“Tôi đã thanh toán hóa đơn rồi, nếu anh Thượng muốn tiếp tục uống, mời tự uống một mình, tôi không muốn uống nữa!”

Sự xa cách và chán ghét của cô gần như không chút do dự thể hiện ra ngoài, cũng không nhìn sắc mặt Thượng Trạch Văn nữa, dứt khoát quyết đoán đứng dậy rời đi.

Cô đi rất nhanh, ngay cả câu trả lời của Thượng Trạch Văn cũng lười nghe.

Nhân viên phục vụ đi trở lại bàn bọn họ, hỏi hắn có muốn gọi thêm rượu hay không, Thượng Trạch Văn lắc lắc ly rượu, trong mắt toát ra thần sắc càng thêm đùa giỡn, ngữ khí tùy tiện:

“Không cần.”

Thượng Trạch Văn về nước, là vì bắt con mồi đã bỏ chạy trước đó. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh hỉ chính là, hắn lại tìm được con mồi mới còn hấp dẫn hơn.

Điều này làm cho hắn vô cùng phấn khích!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui