Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Đã giải quyết xong rồi.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống, giải thích qua loa:

“Tôi xúc động nói sai lời, cũng may là ngài ấy không để ý đến lời nói bậy bạ của tôi. Tha thứ cho tôi.”

Cô không nói chi tiết, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không truy hỏi, chỉ gật đầu: “Giải quyết được là tốt rồi.”

Vẻ mặt anh thản nhiên, không hỏi thêm bất cứ chi tiết nào về tình huống của cô, thấp giọng nói:

Advertisement

“Sau này nếu em bị bắt nạt, có thể nói với tôi, tôi sẽ xử lý giúp em.”

“Anh còn không biết nguyên nhân.” Giang Nguyệt hít một hơi, chóp mũi vẫn đỏ như cũ, ngay cả nói chuyện cũng có chút giọng mũi:

“Lỡ như tôi là người sai trước thì sao? Nếu tôi bắt nạt người khác thì sao? Nếu tôi gây ra họa thì sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, khoác lại bộ âu phục cô cởi ra lên khuỷu tay, nâng khóe môi lên:

“Vậy thì tôi vẫn sẽ đứng về phía em vô điều kiện.”

Giờ phút này, ánh mắt của anh bình tĩnh giống như một dòng nước sâu: “Em muốn làm gì thì cứ làm, còn lại đều giao cho tôi.”

Đây không phải là lần đầu tiên anh nói những lời này.

Cô nói cô muốn trở thành một diễn viên, vì vậy anh thành lập Giang San, cung cấp cho cô cơ hội quay phim và diễn xuất, để cô có thể yên tâm diễn xuất trong giới giải trí hỗn loạn này.

Lúc trước đã nghe anh nói một lần, nhưng bây giờ nghe lại, Giang Nguyệt vẫn có cảm giác không chân thực.

Loại cảm giác được người khác nâng niu che chở này, cô vẫn luôn cảm thấy chỉ là ảo giác.

Giang Nguyệt kinh ngạc, hốc mắt đột nhiên nóng lên, vì che giấu cảm xúc, cô lập tức cúi đầu, hai tay đan xen lên đầu gối, mỉm cười nói: “Tiêu tổng thật biết nói đùa.”

“Chuyện quan trọng tôi chưa bao giờ nói đùa.” Nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên lại không hài lòng sửa lại cách xưng hô của cô: “Tôi nói rồi, sau này đừng gọi tôi là Tiêu tổng.”

Anh không thích cách xưng hô của cô đối với anh, rất xa lạ.

Nhưng càng như vậy, Giang Nguyệt lại càng không muốn làm theo ý anh, ngẩng đầu kiên định nhìn anh: “Nếu như tôi nhất định muốn gọi như vậy thì sao?”

“Tôi sẽ có biện pháp.” Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt thanh tú to bằng lòng bàn tay của cô, đùa giỡn nhếch môi, trong lòng đã có chủ ý:

“Em thử xem.”

“Tiêu tổng. Tiêu…”

Trước khi cô có thể nói hết âm thanh của từ thứ hai, anh đã cúi đầu hôn cô.

Đầu tiên là Giang Nguyệt mở to hai mắt, sau đó phát ra một tiếng kêu nhỏ. Bất ngờ không kịp đề phòng nâng mắt lên, tầm mắt trực tiếp đụng vào trong mắt đen sâu thẳm của anh, thâm trầm đến mức cô suýt nữa quên cả hô hấp.

Nửa người trên của Tiêu Kỳ Nhiên hơi nghiêng về phía Giang Nguyệt, lòng bàn tay giữ chặt vòng eo thon như đồng hồ cát của cô, nhưng không dùng lực, chỉ nhẹ nhàng đè lên cô.

Nụ hôn của anh đến bất ngờ, nhưng cũng rất kiềm chế.

Cơ thể Giang Nguyệt mềm nhũn, nhịp tim đã bị rối loạn, sau khi bị buông ra hô hấp cũng dồn dập, ngực phập phồng.

Tiêu Kỳ Nhiên ngữ khí chậm rãi, nhưng đã khàn khàn: “Hiện tại em nên gọi tôi như thế nào, hả?”

Giọng điệu hơi ra lệnh của anh đã chạm đến tâm lý nổi loạn của Giang Nguyệt, cô lại không sợ chết tiếp tục hô:

“Tiêu tổng, Tiêu…”

Một nụ hôn lại hạ xuống!

“Có nghe lời không? Gọi tôi là gì?”

Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, vành tai xấu hổ của Giang Nguyệt bắt đầu nóng lên, thanh âm yếu ớt gần như không thể nghe thấy, giống như đang giương cờ trắng đầu hàng:

Hầu như không có thêm sự xâm nhập nào nữa, anh nhanh chóng buông môi cô ra, chỉ là thân thể vẫn bị anh giữ chặt, nhiệt độ trên đầu ngón tay anh xuyên qua sườn xám truyền đến da thịt cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui