Cho đến khi Ngu Vẫn tìm được một bức ảnh rất mơ hồ. Trong ảnh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông, còn có bóng lưng của một người phụ nữ.
Hai người trong ảnh đang hôn nhau.
Người đàn ông rõ ràng hôn đến mất khống chế, tay đặt trên eo và vai của người phụ nữ trước mặt, hận không thể hòa cô ấy vào trong cơ thể.
Bóng đêm quá tối, hơn nữa khoảng cách chụp quá xa, không dễ nhận ra khuôn mặt nghiêng của Tiêu Kỳ Nhiên, mặt của người phụ nữ càng không thể nhìn rõ.
Nhưng từ vóc dáng ưu việt của người phụ nữ kia, ngoại trừ Giang Nguyệt ra, không có khả năng nào khác.
Blogger đăng tải bức ảnh này tỏ ra vô cùng thích thú, kèm theo đó là dòng chữ:
“Thật không ngờ, đêm nay hai người bọn họ lại tay trong tay hẹn hò ở công viên giải trí. Đường này tuyệt đối ngọt! Tôi ăn trước đây!”
Nếu bức ảnh này chụp được khuôn mặt chính diện, chắc chắn là một làn sóng nhiệt lớn. Nhưng bởi vì nhà gái không chụp được mặt, hơn nữa không biết vì sao lại bị giảm độ tương tác, bình luận cùng lượt like rất ít.
Advertisement
Ngu Vãn phóng to ảnh chụp, sau khi xác định người trong ảnh, ngay cả tay cũng bắt đầu run lên.
Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc hôn ai như vậy. Ngay cả lúc cô và anh yêu nhau, Tiêu Kỳ Nhiên cũng chưa bao giờ hôn cô, hơn nữa anh luôn giữ khoảng cách lịch sự và nhã nhặn với cô.
Ngu Vãn cho rằng tính tình cao lãnh như Tiêu Kỳ Nhiên, thì tình yêu của hắn cũng sẽ là khắc chế, bảo thủ, tao nhã.
Nhưng trong ảnh, hắn lại giống như giải trừ phong ấn, không còn lãnh đạm cùng lạnh lùng thường ngày, mà chỉ có vô vàn đòi hỏi và cướp đoạt.
Cô thậm chí chưa bao giờ thấy Tiêu Kỳ Nhiên như vậy.
Ngu Vãn che miệng, vội vàng thoát khỏi giao diện, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên hôn Giang Nguyệt.
Tay chân lạnh ngắt, cô không ngờ người bị mình loại trước lại là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình!
Ngu Vãn cúi đầu bỏ điện thoại di động vào trong túi, đột nhiên một giọng nam rất quen thuộc truyền vào tai, làm cô sợ hãi đến nỗi tóc gáy dựng thẳng lên, ngẩng đầu lên…
“Baby, thật không ngờ tới có thể gặp em ở chỗ này!”
Là Thượng Trạch Văn!
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, Ngu Vãn gần như mất giọng. Ngay cả chân cũng bắt đầu nhũn ra, cô hoảng sợ nhìn hắn. Bởi vì quá mức sợ hãi mà không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
"Đừng dùng ánh mắt kia nhìn tôi, baby." Thượng Trạch Văn nhìn Ngu Vãn sợ tới mức run rẩy, tâm tình rất tốt, thấp giọng ám chỉ cô:
“Em biết đó, tôi sẽ rất có cảm giác!”
Hắn là một tên biến thái, ác ma, điên rồ!
“Thả lỏng đi.” Thượng Trạch Văn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, chỉ cảm thấy thú vị:
“Lâu rồi tôi không chạm vào em, có nhớ daddy không?”
Giọng nói của hắn rất gợi cảm, từ tiếng Anh được thốt ra giữa môi rất có trọng âm, nhưng đối với Ngu Vãn, nó chẳng khác gì lời thì thầm của ma quỷ, làm cho cô không được an bình.
“Thượng Trạch Văn, chúng ta đã ly hôn rồi!” Ánh mắt Ngu Vãn bởi vì quá mức khủng hoảng mà đỏ bừng, huyệt thái dương đau nhói:
“Tôi đã về nước rồi, đừng dây dưa với tôi nữa!”
“Thỏ trắng nhỏ chạy bao xa thì vẫn là thỏ trắng thôi.”
Ngón tay Thượng Trạch Văn chạm tới trán Ngu Vãn, lại di chuyển xuống từng chút một, chạm vào chóp mũi, cánh môi, cổ của cô, cuối cùng dừng lại trước ngực cô, vẽ một đường.
Nơi bị hắn đụng qua, có cảm giác nóng rực.
“Vốn là tôi định đi bắt con thỏ trắng nhỏ về, nhưng lần này may mắn lại gặp được một con khác càng đáng yêu hơn.”
Thương Trạch Văn đột nhiên dừng tay lại, thâm ý nhìn cô: “Baby, tôi rất tốt bụng với con thỏ nhỏ đã chơi chán. Nếu em chịu giúp tôi, tôi sẽ thả em về tự nhiên.”
Nghe được hàm ý trong lời nói của hắn, Ngu Vãn nặng nề thở phào nhẹ nhõm, ngắn ngủi hiểu rõ.
Cô biết, đây là Thượng Trạch Văn đã tìm thấy một con mồi mới.
Ngu Vãn cực kỳ bình tĩnh hỏi hắn: “Là ai?”