Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Có diễn viên đoàn kịch đi tới trêu ghẹo cô, Giang Nguyệt vốn muốn thẳng thừng phủ nhận, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, vì thế chỉ cười trừ.

Điện thoại di động vang lên, chuỗi số quen thuộc kia đột nhiên nhảy lên màn hình, cô do dự một lát, bắt máy.

Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp hỏi cô: “Em đã nhận được hoa chưa?”

Giang Nguyệt: “Hoa gì?”

“Hoa Hồng Joseph's Coat, sáng nay tôi cho người đưa tới, em không nhận được à?”

Giang Nguyệt nghe ra sự khẩn trương trong giọng nói của anh, vì thế cố ý trêu chọc: “Bó nào là anh tặng? Ở đây có ba bó lận.”

Rất tốt, vậy mà lại có ba bó!

Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên lạnh xuống, trầm mặc một lát, trong lòng có chút phiền não, nhưng lại giả vờ thoải mái hỏi cô:

“Ba bó hoa này em định xử lý như thế nào?”

Giang Nguyệt cười tủm tỉm nói lung tung: “Một bó cho Tĩnh Nghi dùng để ngâm chân, một bó cho Tiểu Diệp dùng làm bánh hoa tươi.”

“Vậy còn bó cuối cùng?” Tiêu Kỳ Nhiên không từ bỏ ý định, hỏi tiếp.

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, cố ý kéo dài giọng điệu: “Còn có một bó không biết là ai tặng, tôi chuẩn bị vứt đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên:...

Không biết vì cái gì, anh có một loại dự cảm mãnh liệt, bó hoa bị vứt đi chính là bó mà anh tặng.

Anh bình tĩnh nói: “Ra đây đi, tôi đưa tận tay cho em.”

Giang Nguyệt dừng một chút, vốn chỉ là muốn cùng anh đùa giỡn vài câu, nhưng không nghĩ tới anh lại đột nhiên nghiêm túc:

“Không cần. Lát nữa tôi còn có việc…”

“Chỉ năm phút thôi, tôi đợi em ở cửa đoàn kịch.”

Là giọng điệu không thể từ chối.

Im lặng vài giây, Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu: “Tôi ra ngay.”

Giang Nguyệt cúp điện thoại, ngồi trước bàn trang điểm soi gương một chút, xác định mình không có vấn đề gì mới đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đến cửa, cô đã thấy Tiêu Kỳ Nhiên đứng dưới gốc cây lớn ở bên ngoài.

Anh mặc một chiếc áo len cổ cao, quần dài màu đen, dáng người cao lớn, cực kỳ nhàn nhã đứng ở nơi đó, thỉnh thoảng cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ.

Trang phục rất đơn giản, nhưng khí chất thật sự là xuất chúng, chỉ là đứng ở nơi đó cũng làm cho người ta rất khó bỏ qua. . 𝙏ra𝔫g‎ gì‎ 𝗺à‎ hay‎ hay‎ 𝘵hế‎ ~‎ 𝘵‎ r𝘶𝗺𝘵r𝘶y𝘦𝔫.V𝔫‎ ~

Anh giống như một người đàn ông đang yêu, kiên nhẫn chờ đợi người con gái mình yêu xuất hiện.

Khóe môi Giang Nguyệt không biết vì sao lại cong lên, ngay cả chính bản thân cô cũng không ý thức được mình đang bước nhanh về phía anh.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô,

Chút nữa Giang Nguyệt có vở kịch phải diễn nên cô đã sớm thay xong trang phục.

Giang Nguyệt cũng không tính là thấp, nhưng ống tay áo thật dài khiến cô trông nhỏ nhắn, trong lòng còn cầm bó hoa hồng vừa rồi được tặng.

Cô vốn rất bình tĩnh tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy gương mặt anh, trong lòng vẫn khó tránh khỏi hỗn loạn, ngay cả bước đi cũng không được tự nhiên.

Cho đến khi đến trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của anh, vì vậy mím môi liên tục:

“Sao anh lại ở chỗ này đợi tôi?”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô rất nghiêm túc, đáp: “Muốn gặp em.”

Giọng điệu của anh quá mức thoải mái, nhưng tim Giang Nguyệt đập thình thịch, cánh tay không khỏi siết chặt một chút, giấy gói phát ra âm thanh:

“Lát nữa tôi còn có buổi diễn.”

“Ừ, tôi biết.” Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Chỉ muốn thử vận may, xem có thể gặp được em hay không.”

Tiêu Kỳ Nhiên không nói, thật ra lúc nãy khi Giang Nguyệt đi vào đoàn kịch, anh cũng đã nhìn thấy cô.

Thế nhưng anh vẫn không khống chế được muốn nhìn cô ở cự ly gần hơn.

Chỉ là mấy ngày không gặp, nỗi nhớ nhung của anh đã bắt đầu thành bệnh, giống như sóng nhiệt, cơ hồ muốn đem hắn nuốt chửng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui