Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Biết được nguyên nhân, Tiểu Diệp liền hối hận không thôi: “Nếu biết sớm vậy thì lúc đại học em đã học thêm vài ngôn ngữ rồi.”

Tĩnh Nghi nhiệt tình an ủi cô: “Chị Tiểu Diệp, chị có thể chờ em trở về rồi sẽ dạy chị nha.”

Tiểu Diệp lập tức trở mặt dứt khoát từ chối: “Chị nói đùa thôi. Chị ghét nhất là học thuộc từ vựng.”

Lúc tiễn sân bay, chị Trần còn cố ý dặn dò Giang Nguyệt, ra nước ngoài phải chú ý an toàn, nên cẩn thận hơn khi gặp người bản địa, kẻo bị lừa gạt.

Sự thật đã chứng minh, đưa Tĩnh Nghi theo đích thật là một lựa chọn sáng suốt.

Mặc dù tiếng Anh là ngôn ngữ phổ biến nhưng ở Áo người địa phương vẫn thích sử dụng ngôn ngữ của họ hơn, thường xuyên giao tiếp bằng tiếp Đức.

Từ sân bay cho đến bắt taxi về khách sạn, toàn bộ hành trình đều là Tĩnh Nghi cùng tài xế, nhân viên trao đổi, điều này làm cho Giang Nguyệt vô cùng an tâm.

"Tĩnh Nghi, em thật đáng tin cậy." Giang Nguyệt giơ ngón tay cái lên với Tĩnh Nghi, tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ.

“So với chị Tiểu Diệp thì em phải đáng tin hơn một chút rồi.” Tĩnh Nghi đắc ý.

Tiểu Diệp ở trong nước xa xôi hắc hơi: “Má! Đứa nào mắng mình?”



Liên hoan nghệ thuật tại Vienna được tổ chức tổng cộng bảy ngày. Ngày đầu tiên là bữa tiệc khai mạc, những ngày tiếp theo là những vở kịch xuất sắc cho đến khi bế mạc vào ngày cuối cùng.

Tham gia yến hội khai mạc, tất nhiên phải ăn mặc trang trọng, tư thế đàng hoàng.

Điểm này, Thịnh Sóc Thành cũng thay Giang Nguyệt sắp xếp trước. Buổi chiều hôm cô vừa đến khách sạn, đã có hơn chục bộ váy hàng hiệu được đưa đến phòng để cô lựa chọn.

Giang Nguyệt nhanh chóng gửi tin nhắn cảm ơn cho Thịnh Sóc Thành, tiện thể báo đã hạ cánh an toàn rồi bắt đầu thử váy.

Tĩnh Nghi ở bên cạnh nhìn, mỗi lần thử một món cô đều cảm thấy kinh diễm, nhưng từ vựng thiếu thốn, lăn qua lộn lại cũng chỉ thốt ra được một từ “Đẹp”.

Giang Nguyệt vừa thay xong chiếc váy đuôi cá có dây đeo ngọc trai, nhìn mình trong gương, cô luôn cảm thấy bộ này là phù hợp nhất.

Dù sao cũng không phải đi thảm đỏ, không cần quá phô trương. Nhưng cũng không thể quá khiêm tốn, nếu không sẽ không có cảm giác tồn tại.

Cái này là hoàn hảo nhất, khuyết điểm duy nhất chính là chiếc váy được thiết kế đính ngọc trai, nhưng cô lại không mang theo một chiếc vòng cổ phù hợp nào cả.

Nơi cổ trống trải, trông hơi đơn điệu.

“Chị có thể mang chiếc vòng cổ kia nha. Chiếc vòng cổ vô giá ấy.” Tĩnh Nghi rất ấn tượng với chiếc vòng cổ đó: “Chiếc vòng cổ đó rất hợp với chiếc váy này.”

Váy rất thanh lịch, và sự sang trọng của vòng cổ có thể cân bằng nó.

Giang Nguyệt biết Tĩnh Nghi đang nói về chiếc vòng cổ nào, vội vàng lắc đầu.

“Không được, quá quý giá.”

Vừa nghĩ đến ý nghĩa đại biểu đằng sau chiếc vòng cổ kia, còn có giá trị của nó, Giang Nguyệt liền cảm thấy nặng trịch.

Nếu đeo trên cổ, sợ là muốn đè lên cổ cô đứt đoạn.

Đúng lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên gọi điện thoại tới.

Giang Nguyệt còn chưa kịp thay váy đã trực tiếp bắt máy.

“Hạ cánh rồi?” Giọng nói người đàn ông nhàn nhạt, trong thanh âm xen lẫn vài phần mệt mỏi cùng khàn khàn:

“Em đã đến khách sạn chưa?”

“Vừa đến, đang thử váy.” Giang Nguyệt nhìn vào gương, nhìn mình bên trong, giống như tán gẫu mà trả lời anh một câu.

Giọng điệu Của Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi: “Chọn váy nào? Cho tôi xem thử xem.”

Giọng điệu của anh quá quen thuộc, thản nhiên giống như cuộc trò chuyện của một cặp đôi bình thường, trái tim Giang Nguyệt lập tức thắt lại, mím môi đáp:

“Váy dài màu trắng rất bình thường, không có gì đặc biệt.”

“Em mặc cái gì cũng đều đặc biệt cả.” Ngữ khí của anh không nhanh không chậm, nhưng chỉ cần vài câu liền có thể đánh vào tim của Giang Nguyệt.

Cô có chút quẫn bách, cố ý trả lời một cách bướng bỉnh: “Tôi không thích những người đàn ông dẻo miệng dỗ dành, cảm thấy rất cợt nhã.”

Tiêu Kỳ Nhiên nghe ra được kiêu ngạo của cô, nhịn xuống ý cười, ho nhẹ vài tiếng, trịnh trọng nói: “Nhưng tôi chỉ là đang nói sự thật thôi.”

“Cái gì mà nói thật?”

“Sự thật chính là em bất kể ở hình dáng nào, mặc gì, thì ở trong lòng tôi đều là đặc biệt nhất.” Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ trong văn phòng, chỉnh lại quần áo, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.

Chỉ còn 5 tiếng nữa là đến giờ bay của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui