Lúc này, Giang Nguyệt còn không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Bởi vì ngại cầm điện thoại di động sẽ cản trở việc thử quần áo trong phòng không có ai khác ngoại trừ Tĩnh Nghi nên Giang Nguyệt dứt khoát mở loa ngoài.
“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn nhìn thấy em, được không?”
Giọng nam trầm thấp truyền tới, Tĩnh Nghi lập tức cúi đầu nghịch điện thoại, giả vờ như không nghe thấy gì.
Giang Nguyệt:...
Dù sao Tĩnh Nghi cũng là người một nhà!
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn mình trong gương, ba lần xác định mình không có gì khác thường, sau đó chụp một tấm ảnh gửi cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Lúc gửi qua, trong lòng cô còn có chút khẩn trương, như đang đánh trống.
Chiếc váy có màu trắng như trăng khiến làn da cô càng thêm trắng nõn không tì vết, rạng rỡ và trong trẻo hơn.
Đánh giá của phía bên kia rất trung thực: “Đẹp, nhưng hình như còn thiếu một thứ gì đó.”
Bởi vì là váy cúp ngực, phần cổ đến trước ngực không có vải che nên nhìn hơi trống trải.
“Em có mang theo chiếc vòng cổ tôi đưa không?” Giọng nói đầu bên kia điện thoại lại vang lên:
“Tôi nghĩ em có thể đeo thêm nó.”
Tĩnh Nghi ở một bên nghe được đối thoại của bọn họ, một bộ biểu tình “tâm đầu ý hợp”, xoay người đi tìm chiếc vòng cổ trong hộp trang sức.
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, còn muốn từ chối: “Không được, chiếc vòng cổ kia quá trân quý, tôi sợ bị mất.”
“Ý nghĩa sự tồn tại của đồ trang sức là được đeo quanh cổ để ngắm nhìn. Nếu chỉ để trong hộp thì chẳng khác gì một đống đá vỡ cả.”
Giang Nguyệt không phải chưa từng nghe qua lời nói hoa ngôn xảo ngữ của đàn ông. Trên vòng danh lợi đầy những lời khen ngợi mỹ lệ với mục đích muốn uống cùng nàng một ly rượu, nhưng không ai trong số họ có thể khiến cô cảm động như vậy.
Anh nói rằng chiếc vòng cổ không được đeo trên cổ cô thì nó chẳng khác gì một hòn đá vỡ.
Mặc dù giá trị của nó là giá trị liên thành!
Cô cảm thấy hơi khó thở, quay đầu gọi Tĩnh Nghi dời đi sự chú ý: “Tĩnh Nghi, giúp chị tìm chiếc vòng cổ…”
“Đã tìm được rồi." Tĩnh Nghi cười hì hì hai tay nâng vòng cổ, đưa tới trước mặt Giang Nguyệt:
“Em đã nói mà, chiếc vòng cổ này rất hợp với chị.”
Điện thoại còn chưa cúp máy, Giang Nguyệt nghe được tiếng cười khẽ của người đàn ông, cảm thấy mặt mình càng nóng hơn: “Lần sau gặp tôi sẽ trả lại cho anh.”
“Đã tặng đi thì không có lý do gì để lấy lại.” Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: “Nếu đã biết vòng cổ này quan trọng, thì càng không nên tùy tiện chuyển cho người khác. ”
“… Tôi biết, tôi sẽ không làm như vậy.”
Giọng cô yếu đi, biết anh đang cảnh cáo cô về việc đưa chiếc vòng cổ cho Tần Di Di.
Tiêu Kỳ Nhiên không nói chuyện với cô quá lâu, rất nhanh sau đó đã kết thúc cuộc điện thoại với lý do sắp có cuộc họp.
Giang Nguyệt buông điện thoại xuống, một lần nữa ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt cô đỏ lên, cảm giác thẹn thùng nói không nên lời.
Chết tiệt!
Vốn dĩ cô mặc chiếc váy này với vẻ đẹp lạnh lùng và cô độc, bây giờ trông cô lại như một cô bé đơn thuần, vừa dỗ dành liền đỏ mặt.
Tĩnh Nghi ở một bên thêm mắm thêm muối nói: “Tiêu tổng thật thú vị, rõ ràng nói chiếc vòng cổ này rất hợp với váy của chị. Vậy mà đeo xong lại không bảo chị chụp ảnh cho xem một chút?”
Hai má Giang Nguyệt đỏ hồng, trừng mắt nhìn Tĩnh Nghi một cái: “Chỉ có em nói nhiều thôi đó.”
Vừa rồi cô cũng nghĩ tới, nhưng đoán rằng chắc anh đang bận việc, cũng chỉ rút ra được vài phút gọi điện thoại cho cô.
Xác định được lễ phục tham dự, cô thay váy xuống, chiếc vòng cổ cũng cất lại vào trong hộp.
Những chiếc váy còn lại không được chọn, để Tĩnh Nghi liên hệ với phía thương hiệu để lấy về.
Giang Nguyệt ăn cơm tối xong, tắm nước ấm, lại thay một bộ váy ngủ rộng rãi và khô ráo thì đã bốn tiếng sau.