Cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong khách sạn, nhìn hộp thoại của Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng tính toán chênh lệch thời gian trong nước.
Bây giờ ở Vienna đã là mười giờ tối, trong nước chắc là khoảng bốn giờ chiều, gửi tin nhắn bây giờ sẽ không coi là làm phiền anh ấy.
[Họp xong chưa?]
Sau khi gửi đi, Giang Nguyệt đắp mặt nạ, bắt đầu quy trình chăm sóc da hàng ngày.
Mười lăm phút sau, cô cởi bỏ mặt nạ, dùng khăn ướt lau mặt rồi nhấc điện thoại lên kiểm tra, đối phương không trả lời.
Cô nhìn câu hỏi kia của mình trong màn hình, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác tắc nghẽn.
Tâm tình vui vẻ giờ phút này nhất thời trầm xuống, niềm vui vốn có vì mấy lời khen ngợi đó cũng bị quét sạch không còn.
Quả nhiên, đàn ông là không thể tin được!
Một giây trước còn có thể nói ra lời quỷ quái gì đó, một giây sau có thể liền không trả lời tin nhắn.
Thật tuyệt vời!
Cô đăng một trạng thái tạm thời, tức giận đặt điện thoại lên bàn rồi tắt đèn.
Bên này, Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng đã hạ cánh an toàn vào lúc hai giờ đêm theo giờ Vienna.
Anh mặc trang phục mùa thu, lúc ra khỏi sân bay thở phào nhẹ nhõm. Cảm nhận được sự khác biệt về nhiệt độ, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ liệu Giang Nguyệt có mang theo quần áo dày không, có cảm thấy lạnh hay không.
Nhưng giờ chắc cô đã ngủ rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên xe đến khách sạn, lấy điện thoại di động ra, chuyển từ chế độ máy bay sang chế độ thường, lập tức có hàng chục tin nhắn hiện lên.
Anh chính xác lọc ra những nội dung khác, trực tiếp mở hộp thoại của Giang Nguyệt.
Cách đây mấy giờ cô có gửi tin nhắn, lúc đó anh đang trên máy bay nên không thể trả lời kịp.
[Họp xong chưa?]
Tiêu Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi nhếch lên, lại lo lắng trả lời tin nhắn sẽ làm phiền cô nên quyết định sáng mai sẽ phản hồi.
Chờ thời điểm rời khỏi hộp thoại, anh bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại bấm trở về.
[Dẫm nát toàn bộ bông hoa.]
Tiêu Kỳ Nhiên:?
Anh ngơ ngác nhìn dòng trạng thái trên nick cô, trầm ngâm suy nghĩ.
Tuy rằng không rõ là có ý gì, thế nhưng anh có thể mơ hồ cảm giác được, Giang Nguyệt đang tức giận.
Tiêu Kỳ Nhiên nhịn xuống xúc động muốn gọi điện thoại tới hỏi cô, lấy tay đè mi tâm, xoa dịu nôn nóng của mình.
Quả nhiên, lòng phụ nữ là khó hiểu nhất!
…
Giang Nguyệt cả đêm đều mơ thấy mình đang giẫm lên cánh hoa hồng, càng giẫm càng dùng sức, nội tâm lại càng hả giận.
Đi máy bay quá mệt mỏi, Giang Nguyệt trực tiếp ngủ đến mười giờ sáng hôm sau. Sau khi tỉnh dậy lại nhìn thoáng qua điện thoại di động, người đàn ông nào đó nửa tiếng trước gửi cho cô một tin nhắn chào buổi sáng.
À, chào buổi sáng muộn!
Giang Nguyệt bĩu môi, không muốn thừa nhận mình đã tức giận cả đêm, nhìn thấy mấy chữ này mới có chút giảm bớt.
Làm sao cô có thể dễ dỗ dành như vậy!
Sau khi tắm rửa xong, cô nhấc điện thoại lên, lười biếng trả lời một câu: [Chào buổi sáng.]
Bên kia gần như gọi lại ngay lập tức.
Đối phương cơ hồ là trong nháy mắt gọi điện thoại tới.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói khàn khàn từ tính của người đàn ông truyền tới, thanh tuyến tản mạn: “Em ngủ có ngon không?”
“Cũng tạm.” Giang Nguyệt ngồi ở trên giường, tay vô ý thức chơi đùa với làn váy ngủ, trò truyện cùng anh:
“Anh dậy sớm thế? Trong nước là mới năm giờ sáng.”