Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Khí chất của anh rõ ràng thoải mái hơn ban nãy rất nhiều, ánh mắt nhìn cô cũng hoàn toàn khác với người đàn ông người Pháp vừa rồi, vô cùng dịu dàng ôn nhu.

Cô nhìn gương mặt đã xuất hiện trong đầu mình mấy ngày gần đây bây giờ đang đứng trước mặt mình, ánh mắt dần dần di chuyển xuống, đi qua môi anh, đến yết hầu, rồi đến chiếc cà vạt Windsor trên cổ áo, cô mới chắc chắn anh thật sự xuất hiện trước mắt cô.

Cô khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn anh, phong thái bình tĩnh vừa rồi lập tức biến mất, cô có chút bồn chồn, muốn đứng lên nhưng lại sợ gây chú ý với những người khác, đành phải nắm chặt hai tay trên đầu gối.

“Sao anh lại có thể…”

Giang Nguyệt nói được một nửa, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ. Cô bỗng nhiên hiểu được vì sao tối hôm qua Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên mất liên lạc, vì sao sáng hôm sau có thể vừa vặn gửi tin nhắn chào buổi sáng cho cô, vì sao có thể hoàn toàn thống nhất giờ giấc với cô như vậy.

Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là anh cũng ở Vienna.

Giang Nguyệt rất cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tất nhiên, cô không thể che dấu được sự vui vẻ trong ánh mắt, khóe môi vẫn luôn không nâng lên, hai mắt sáng lấp lánh.

“Giang tiểu thư quả nhiên rất xinh đẹp hấp dẫn, tôi vừa chậm một lát đã có người đến bắt chuyện.”

Tiêu Ân Tuấn mỉm cười, giọng điệu thản nhiên.

Giang Yến Ly cảm thấy ngứa ran trong người, cô ôm lấy hai cánh tay, muốn ấn vào trái tim đang đập không ngừng trong lồng ngực, giả vờ bình tĩnh nói:

“Anh Tiêu không phải rất bận rộn công việc sao?”

Cô rất thông minh, vì để né tránh sự trừng phạt của người nào đó, cô không gọi anh là “Tiêu tổng” như thường ngày, nhưng trong những trường hợp như thế này, gọi thẳng tên cũng không lịch sự, vì thế cô gọi anh là “Anh Tiêu.”

Ngược lại, rất đặc biệt.

Người đàn ông nhướng mày, khá hài lòng với cách xưng hô này, lời nói thể hiện sự bình tĩnh: “Bận hay không bận là do tôi quyết định.”

Anh lại liếc cô một cái: “Huống chi, bận rộn cũng phải phân ra thứ tự ưu tiên.”

Giang Nguyệt rất ít khi không kiểm soát được sự vui sướng, bởi vì tính chất nghề nghiệp của một minh tinh, cô không thể biểu hiện rõ ràng sự vui vẻ trên mặt, nếu không sẽ bị người ta chỉ trích nói là không biết kiềm chế, quá mức đắc chí, tự cho mình là đúng.

Trong vòng danh lợi, duy trì sự khiêm tốn mới có thể vạn sự đại cát.

Nhưng hiện tại, nụ cười của cô không thể nào giấu được, ngay cả đôi mắt cũng sáng lấp lánh chớp chớp liên tục, trong mắt cô có một loại vui vẻ ập đến sau khi trải qua sự hụt hẫng.

“Anh cố ý đến tìm tôi sao?” Giang Nguyệt nhìn anh, vẫn cảm thấy có chút khó tin: “Nơi này phải có thiệp mời mới có thể vào trong, anh cũng có thiệp mời sao?”

Nội tâm Giang Nguyệt vừa vui sướng vừa nghi hoặc, không lẽ anh cũng có thiệp mời?

Nhưng nếu anh cũng nằm trong danh sách khách mời, tại sao lại không nói với cô sớm hơn?

“Tôi không có thiệp mời, là lén lút vào đây.” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc nói, không hề có chút chột dạ, vô cùng chân thành.

“... Lén lút?”

Giang Nguyệt càng thêm sợ hãi, cô khống chế tông giọng của mình, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Nếu bị phát hiện, anh sẽ bị bảo vệ đưa ra ngoài đấy.”

Giang Nguyệt vừa nói vừa cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh, theo bản năng kéo Tiêu Kỳ Nhiên ngồi vào vị trí kế bên mình, muốn dùng cơ thể che chắn cho anh, không thể bảo vệ bên ngoài phát hiện ra anh, tránh cho anh rơi vào tình huống bị đuổi ra ngoài trước mặt mọi người.

Đó cũng chỉ là Tiêu Kỳ Nhiên thuận miệng trêu ghẹo, không nghĩ đến cô có thể xem chuyện này là thật, còn làm ra chuyện bao che cho anh, khiến anh có chút buồn cười.

Ngày thường nhìn cô rất khôn khéo, trên thực tế lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy.

Trong phòng không có ai chú ý đến hai người bọn họ, Tiêu Kỳ Nhiên giơ ngón tay lên, ý bảo cô đến gần hơn một chút.

Đây là phương thức xã giao rất hợp quy tắc, cho dù cô lại gần cũng không bị người ta phỏng đoán nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng như lúc trước, chờ anh nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui